Vệ Lăng dọn dẹp phòng bếp gọn gàng xong, chần chừ một lúc mới quay lại, bếp lò trong gian chính đang cháy rất đượm lửa, Tần Thanh Man cùng Sở Sở đều đang không ở đây.
Hắn đương nhiên biết Tần Thanh Man không ở trong gian chính, bởi vì lúc này cô đang khó xử ở trong phòng ngủ.
Trong nhà xác thực không còn bao nhiêu củi đốt nữa.
Lúc Tần Thanh Man xuyên tới, trong nhà đã không có củi đốt rồi, vẫn là làm ầm ĩ một trận với mấy bà thím Chu Hồng Hà thì mấy nhà này mới trả lại cho một ít, nhưng mà họ vẫn chưa trả hết, thời gian này bếp lò trong nhà vẫn luôn đốt không ngừng, bất kể là sưởi ấm dùng củi hay là đun nấu trong bếp cũng đều cần một số lượng củi rất lớn.
Khu vực nông thôn cũng không có than đá, củi đốt trong nhà sau khi trải qua đoạn thời gian này xác thực đã tiêu hao đến không còn bao nhiêu nữa rồi.
Tần Thanh Man lúc trước cũng lo lắng củi có khả năng không đủ đốt đến đầu xuân sang năm, không nghĩ tới Sở Sở cũng chú ý đến tình hình củi đốt trong nhà giống vậy.
Đốt một cái giường sưởi khẳng định sẽ tốn ít củi hơn so với đốt hai cái, Tần Thanh Man thậm chí còn tính đợi qua mấy ngày nữa cũng dừng đốt bếp lò trong gian chính luôn, chỉ đốt cái bếp thông với giường trong phòng ngủ kia thôi, cứ như vậy thì củi lửa trong nhà chắc là có thể đốt tới mùa xuân năm sau.
Chỉ là không biết phải làm thế nào với hai con ngỗng.
Ngỗng không thể nuôi ở trong phòng ngủ được, ngỗng có thể tiếp nhận được, nhưng cô thì không chấp nhận nổi đâu.
Tần Thanh Man thậm chí còn từng cân nhắc tới việc lên thị trấn mua một ít than đá.
Đồn Kháo Sơn không chuộng đốt than là bởi vì xung quanh đều là rừng núi, nhà nhà đều có số lượng củi tích trữ rất lớn, nhưng ở trên thị trấn thì không giống vậy, thị trấn Hồng Kỳ không nhỏ, thêm nữa bên cạnh chính là nông trường Hồng Kỳ, nhân khẩu đông đảo, ở nơi có số lượng lớn nhân viên tập trung lại, ngành khai thác than đá đương nhiên cũng sẽ phổ biến.
"Chị ơi, không đốt bếp sưởi ở phòng phía đông nữa, để anh rể ngủ cùng một giường với chúng ta, tiết kiệm được củi đốt.”
Sở Sở đi loanh quanh sau người Tần Thanh Man, thấy cô ôm nệm suốt cả buổi không hề nhúc nhích, nhịn không được lại lên tiếng lần nữa.
Cậu vẫn nhớ cái lạnh lúc không có củi.
Là cái lạnh đến thấu xương, mỗi một kẽ hở trong xương cốt đều tựa như đang bị gió lạnh thổi tới, cho nên cậu thật sự rất lo sau khi trong nhà hết củi sẽ lại bị lạnh đến đông cứng thêm lần nữa, lạnh cứng một lần thôi đã đủ để cậu nhớ tới suốt đời rồi.
Tần Thanh Man hơi cúi đầu đã có thể trông thấy Sở Sở đang ôm đùi mình ngẩng đầu lên nhìn mình với dáng vẻ ngây thơ.
Dáng vẻ này của Sở Sở là thật sự không hiểu giữ Vệ Lăng lại ngủ cùng trên một chiếc giường đại diện cho điều gì.
"Thanh Man, anh có thể về ký túc xá." Vệ Lăng ở trong gian chính một lúc lâu không nghe thấy Tần Thanh Man lên tiếng liền biết vợ mình đang vô cùng khó xử, hắn không nỡ để vợ phải khó xử như thế, dứt khoát đưa ra biện pháp giải quyết.
Đương nhiên, lời nói này cũng có ý lấy lui làm tiến.
"A Lăng, dẫn Sở Sở đi rửa ráy đi, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút."
Tần Thanh Man biết tai Vệ Lăng rất thính, chắc chắn đã nghe được mình cùng Sở Sở nói chuyện.
Vẫn mãi do dự không quyết, sau khi nghe thấy tiếng của Vệ Lăng cô lập tức đưa ra quyết định.
Cô cùng Vệ Lăng đã là vợ chồng có giấy chứng nhận đàng hoàng, sớm muộn gì cũng phải ngủ cùng một giường, còn không bằng thích ứng sớm một chút, hơn nữa, lúc trước khi ở trên núi không có điều kiện bọn họ không phải cũng đã ngủ cùng một nệm rồi sao, hôm nay cần gì phải làm dáng nữa.
Ở khu vực cực lạnh như kiểu này, có nhà nào đến mùa đông mà không phải cả nhà chen chúc trên một chiếc giường đâu, nhà bọn họ việc gì phải thành trường hợp ngoại lệ.
Vệ Lăng ở gian chính nghe thấy Tần Thanh Man trả lời, lập tức biết được cô đã nhượng bộ rồi.
"Anh rể ơi, chúng ta cùng nhau đi rửa chân nào." Sở Sở thấy Tần Thanh Man thả lại chăn nệm đang ôm trong lòng xuống giường, lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên lao ra ngoài gian chính.
Cậu hôm nay vui lắm luôn, không chỉ được đắp người tuyết ở trong sân, buổi tối cả nhà còn được ngủ chung trên một chiếc giường, cực kỳ vui vẻ, cũng vô cùng thỏa mãn.
Thỏa mãn đến mức cho thẳng tới trước lúc ngủ trên mặt cậu bé vẫn luôn tràn ngập nụ cười.
Sở Sở ngủ rất nhanh, rửa ráy xong chơi với Vệ Lăng một lúc liền ngoan ngoãn leo lên giường ngủ mất rồi.