Lúc Hoàng Uyển Thanh ở đây cậu ngủ ở giữa giường, hôm nay lên giường, cậu nhìn nhìn nệm ở bên trái một chút rồi lại nhìn nhìn chăn nệm phía bên phải, cuối cùng đem chăn nệm của mình chuyển đến đầu giường rồi vui vẻ chui vào trong ổ chăn.
Đứa nhỏ vẫn nhớ hồi cha mẹ còn sống, hai người là ngủ cùng một chỗ với nhau, hôm nay cậu đương nhiên cũng phải làm một đứa em trai biết săn sóc.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng là người trưởng thành, thời gian ngủ không sớm như Sở Sở.
Hai người vệ sinh cá nhân xong liền ở trong gian chính vừa sưởi ấm vừa xử lý sợi len.
Cha mẹ Tần Thanh Man đều không còn nữa, tất cả mọi chuyện liên quan đến kết hôn chỉ có thể dựa vào Tần Thanh Man và Vệ Lăng tự tìm hiểu, chẳng qua cũng may điều kiện sinh hoạt của mọi người bây giờ không được tốt lắm, kết hôn hết thảy đều được giản lược, không có nhiều lễ nghi phải để ý.
Nhưng quần áo để cử hành nghi thức thì vẫn cần phải có.
Cho nên Tần Thanh Man vừa phối hợp kéo len với Vệ Lăng vừa nghĩ xem phải cắt vải may quần áo như thế nào, trong nhà đã mua máy may rồi, phương thức sử dụng máy may cũng vô cùng đơn giản, thử nhiều một chút là có thể dễ dàng sử dụng, cái khó chính là cắt vải như thế nào.
Vải vóc muốn làm thành quần áo cũng không hề đơn giản như vậy, không phải cứ tùy tiện may là có thể mặc được.
Cắt vải chính là khâu mấu chốt nhất.
Vệ Lăng giang tay giúp Tần Thanh Man giữ sợi len, thấy Tần Thanh Man vẫn luôn không nói chuyện, tưởng rằng Tần Thanh Man vẫn còn đang thẹn thùng, nghĩ một lúc, liền mở miệng nói: "Thanh Man, anh thấy củi đốt trong nhà xác thực không còn nhiều nữa, trong tay anh có phiếu than, qua mấy ngày nữa bộ phận hậu cần của sư bộ sẽ đi lên tỉnh thu mua than, anh nhờ bọn họ mang về giúp một ít."
Kỳ thật củi đốt trong nhà không đủ cũng là trách nhiệm của hắn.
Hắn và Tần Thanh Man đã trở thành người một nhà, cho nên cần phải gánh vác trọng trách gia đình, vợ mình thân thể gầy yếu, hắn cũng không đồng ý để vợ làm việc nặng nhọc đâu.
Loại việc như đốn củi này về sau nhà bọn họ có thể mua được thì mua, không mua được thì đợi đến ngày nghỉ hắn cùng mấy tên Đỗ Hoành Nghị lên núi đốn về, đã ăn cơm của nhà hắn, thì cũng phải làm chút việc cho nhà hắn chứ, dù sao nấu cơm cũng cần phải đun không ít củi.
"A!"
Tần Thanh Man đang suy nghĩ việc cắt vải bị tiếng nói của Vệ Lăng cắt đứt mạch suy nghĩ.
Sau đó liền hiểu ra tại sao Vệ Lăng lại nói như vậy.
Tần Thanh Man đã quyết định ngủ cùng một giường rồi thì sẽ không ngượng ngùng nữa, nhưng việc trong nhà thiếu củi đốt xác thực cũng cần phải giải quyết, thế là nở nụ cười, "A Lăng, em còn đang nghĩ xem làm thế nào để lên trấn mua một ít than đá về, sư bộ bên đó nếu có thể giúp đỡ được, vậy thì càng tốt rồi."
Mỗi một thời đại có một đặc điểm riêng, cô sẽ không ra vẻ thanh cao mà cứ phải tính toán rạch ròi.
"Được, ngày mai anh sẽ đi tìm người lo liệu việc than đá." Vệ Lăng nghe ra được Tần Thanh Man không tính tách giường ngủ với mình, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Sắc mặt Tần Thanh Man cũng hơi đỏ, "Ngày mai em lấy tiền với phiếu than ra cho anh." Cô đang nắm giữ gia sản của Vệ Lăng, dùng tiền, dùng phiếu đều phải qua tay cô hết.
"Thanh Man, anh tính ở trong phòng ngủ cũng đốt một cái bếp lò, như thế sẽ càng ấm áp hơn."
Vệ Lăng nghĩ một lúc rồi nói ra dự định của mình.
Hắn có thể nhìn ra được Tần Thanh Man và Sở Sở đều là những người sợ lạnh, trong phòng ngủ mặc dù có đốt giường sưởi rồi nhưng nhiệt độ cả phòng sẽ không được ấm áp như gian chính khi có bếp lò, buổi sáng lúc rời giường là có thể trông thấy sự khổ sở của chị em Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man đương nhiên hy vọng trong nhà càng ấm áp càng tốt, nhưng cũng phải cân nhắc đến vấn đề vật tư, "A Lăng, ở nơi này của chúng ta, thời gian mùa đông dài, lại lạnh, đốt thêm một cái bếp lò là phải cần gấp đôi nhiên liệu."
Nếu không phải như thế, cô làm sao có thể chỉ đốt một cái bếp lò được.
Vệ Lăng nhìn ra được sự lo lắng của Tần Thanh Man, giải thích nói: "Thanh Man, em yên tâm, anh hiện tại là cấp đoàn, vật tư tương ứng với vị trí đủ để cho em với Sở Sở sử dụng, anh làm việc nhiều năm như vậy những thứ này cũng không có cơ hội dùng, chúng ta là người một nhà, anh thích em và Sở Sở đều dùng của anh."
Lời của Vệ Lăng thật sự quá tri kỷ rồi, Tần Thanh Man nghe xong cảm giác trái tim bé bỏng của mình đều đang đập thịch thịch.
Ánh mắt nhìn về Vệ Lăng cũng mang theo ngọt ngào.