Vì không muốn để Tần Thanh Man căng thẳng thêm nữa, Vệ Lăng chỉ có thể nằm ngửa không nhúc nhích.
Trong bóng đêm, trong phòng ngủ có ba tiếng hít thở.
Một tiếng tự nhiên nhất, cũng vui vẻ nhất, là của Sở Sở.
Hô hấp của Tần Thanh Man không ý thức được mang theo sự dồn dập lúc sâu lúc nông, cũng mạnh mẽ trêu ghẹo đôi tai nhạy bén của Vệ Lăng.
Vệ Lăng thực ra rất muốn ôm lấy vợ mình, nhưng cuối cùng vẫn không dám nhúc nhích.
Thần kinh của Tần Thanh Man căng thẳng vô cùng, tất cả các giác quan đều được điều động, cô đang chú ý đến động tĩnh của Vệ Lăng nằm bên cạnh mình.
Từ căng thẳng đến thả lỏng, thời gian dần trôi qua.
Cũng không biết qua bao lâu, Tần Thanh Man mãi vẫn không đợi được điều ngoài ý muốn cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa, thần kinh thả lỏng khiến cô bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ, vừa ngủ như vậy, cả người cô cũng thoải mái giãn ra, hô hấp cũng khôi phục lại sự bình ổn.
Vệ Lăng rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Tần Thanh Man ngủ, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Mới dám chậm rãi nhúc nhích người.
Vẫn luôn phải nằm ngửa cứng đờ đối với hắn mà nói cũng vô cùng khó chịu.
Huống chi nằm bên cạnh hắn còn là vợ mới cưới của mình.
Nghiêng người, Vệ Lăng đối mặt với Tần Thanh Man đang ngủ, Tần Thanh Man sau khi ngủ có thói quen lật người đem mình đối diện với nguồn nhiệt, cho nên lúc này Vệ Lăng có thể thông qua ánh sáng nhè nhẹ lọt qua khe hở của rèm cửa sổ, mà nhìn thấy mặt Tần Thanh Man.
Ánh sáng không được tốt lắm, mặt của vợ nhìn có chút mơ hồ, nhưng Vệ Lăng rất hài lòng.
Tinh thần dồi dào, hắn không cảm thấy buồn ngủ chút nào, ngắm nhìn vợ trong bóng đêm, trên mặt Vệ Lăng lộ ra nụ cười, một nụ cười đơn thuần sạch sẽ.
Hắn vươn tay trong bóng tối, trong khoảng không miêu tả đường nét khuôn mặt Tần Thanh Man.
Hắn đem dung nhan Tần Thanh Man khắc sâu vào trong tim.
Nghĩ lại về thân phận kiếp trước, suy nghĩ của Vệ Lăng "chạy" có chút xa, nếu như còn đang ở kiếp trước, hắn sẽ cùng vợ làm gì.
Hình như có rất nhiều lễ tiết rườm rà.
Vén khăn trùm đầu, uống rượu hợp cẩn, các kiểu lời nói tốt lành…
Nghĩ rồi lại nghĩ, Vệ Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên khuôn mặt nhẵn mịn của Tần Thanh Man, trong lòng cảm thán nói: Vẫn là xã hội hiện tại tốt, nữ tử không cần phải tuân thủ nhiều lễ nghi như vậy, phu nhân trong các gia tộc lớn hay giàu có cũng không cần phải cửa lớn không ra cửa sau không tới, cứ nhất định phải ở nhà giúp chồng dạy con.
Dùng ngón tay thương tiếc nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Tần Thanh Man, Vệ Lăng thu hồi tay, nhắm mắt lại.
Tần Thanh Man chân thực đã cho hắn một tình cảm chân thực.
Buổi sáng, Sở Sở bị nghẹn tiểu mà tỉnh, tỉnh lại cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trời đã sáng, sau khi trời sáng là không thể đi tiểu trong phòng nữa, nhịn lại cơn buồn tiểu, Sở Sở nhìn thoáng qua chị gái và anh rể đang ngủ bên cạnh mình, rồi vội vội vàng vàng xuống giường khoác áo bông lên rồi đi ra ngoài cửa.
Động tĩnh lúc Sở Sở tỉnh lại khiến Vệ Lăng cảnh giác cũng lập tức tỉnh giấc.
Còn chưa mở mắt, Vệ Lăng đã nhận ra sự khác thường.
Trong chăn của hắn có nhiều thêm một thân thể, một thân thể thơm ngào ngạt.
Cơ thể nhanh nhạy lập tức trở nên mẫn cảm, khi Vệ Lăng đang định lặng lẽ nhấc người dậy, một cánh tay bỗng nhiên vòng tới ôm lấy cả người hắn.
Cơ thể dính sát vào nhau chặt chẽ không một kẽ hở.
Hô hấp Vệ Lăng cũng không tiếp tục khống chế được nữa mà trở nên dồn dập, thân thể cũng mẫn cảm đến cực hạn, hắn vô cùng muốn "kích động", ôm chặt lấy vợ mà mạnh mẽ " kích động".
Tần Thanh Man dậy muộn hơn mấy phút so với Vệ Lăng.
Kiếp trước cô đã quen đi ngủ ôm gối ôm, vừa nãy trong lúc mơ màng cô tựa như lại quay về thời khắc được ôm gối, gối ôm trong ấm áp còn mang theo tính đàn hồi, khiến cô trong lúc vô thức liền ôm chặt lấy.
Sau đó lý trí trở về, giấc mộng rút đi.
Tần Thanh Man tỉnh rồi, hoàn toàn tỉnh lại rồi, còn chưa có mở mắt cô đã cảm nhận được biến hoá trên người Vệ Lăng, biến hoá như vậy không chỉ khiến cô kinh hãi, còn khiến cả người cô trở nên căng thẳng.
Phải làm sao bây giờ!