[1] Gậy đánh hươu bào, muôi múc cá: Là một cậu ngạn ngữ để hình dung về sự phong phú sản vật tự nhiên ở vùng Đông Bắc Trung Quốc. Dùng gậy cũng có thể săn được hươu, dùng muôi cũng có thể múc được cá.
Tần Thanh Man có nghĩ tới biện pháp cũ là giả vờ ngủ nhưng trong đầu vừa nảy lên suy nghĩ này liền bị cô bác bỏ ngay, cái loại việc như giả vờ ngủ này chỉ có thể sử dụng nhân lúc đối phương không phòng bị thôi, đâu ra khả năng lần nào cũng hiệu quả, hơn nữa, phản ứng của Vệ Lăng lúc này thế nào cũng không giống như là hoàn toàn không biết gì về trạng thái của mình.
Cho nên Vệ Lăng biết mình đã tỉnh rồi.
Suy nghĩ của Tần Thanh Man không ngừng xoay chuyển, cuối cùng ở sâu trong nội tâm thở dài một hơi, sau đó mở mắt.
"A Lăng, chào buổi sáng."
Chào hỏi một cách thoải mái.
Vệ Lăng vốn còn tưởng Tần Thanh Man sẽ vẫn chọn giả vờ ngủ, đang nghĩ xem phối hợp như thế nào thì một tiếng chào trong trẻo vang lên bên tai.
Mở mắt, hắn nhìn thấy một đôi mắt to trong veo.
Bên trong đôi mắt mặc dù có chút ngượng ngùng nhàn nhạt, nhưng không hề có sự trốn tránh.
"Chào buổi sáng, vợ ơi." Vệ Lăng trông thấy vẻ mặt Tần Thanh Man thoải mái, hắn làm một người đàn ông càng không thể che che đậy đậy được, âm thanh đáp lại có chút hơi khàn, âm cuối còn hơi nâng lên, đối với Tần Thanh Man mà nói có một sự cám dỗ kỳ lạ.
"A Lăng, cũng không còn sớm nữa, dậy thôi." Tần Thanh Man giả vờ bình tĩnh rời tay chân mình đi.
Khi tay chân hoàn toàn rời khỏi từ trên người Vệ Lăng, hơi nóng trên mặt Tần Thanh Man rốt cục cũng có thể dịu đi một chút.
Đối với thân thể vừa tách ra khỏi mình, Vệ Lăng có chút tiếc nuối, cũng có không nỡ, nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả, mà ngoan ngoãn nằm yên chờ Tần Thanh Man dậy trước.
Tần Thanh Man bối rối nhìn quần áo của mình.
Hôm qua đều đã ngại đứng trước mặt Vệ Lăng cởi quần áo rồi, lúc này sao lại có thể không ngại mà đứng trước mặt người ta mặc quần áo được.
Mặc dù hai người đã lĩnh chứng kết hôn, nhưng thời gian ở chung thực tế cũng chẳng được mấy ngày, hai người xem như là hôn nhân chớp nhoáng, hậu quả của hôn nhân chớp nhoáng chính là bất kể về mặt tâm lý hay cơ thể, Tần Thanh Man đều không làm cách nào để có thể không quan tâm đến ánh mắt Vệ Lăng được.
"Sở Sở đã dậy được một lúc rồi, anh đi xem em ấy."
Vệ Lăng nhạy bén phát hiện ra sự bối rối của Tần Thanh Man, dứt khoát tự mình dậy trước, hắn là là đàn ông, không tồn tại vấn đề xấu hổ khi bị nhìn thấy cơ thể.
Dù sao hắn cũng tin rằng cho dù lúc này để cho vợ nhìn thì có lẽ vợ cũng ngại không muốn nhìn đâu.
Quả nhiên, Tần Thanh Man nghe thấy Vệ Lăng nói liền "ừm" một tiếng, không chỉ có "ừm" một tiếng, mà còn xoay lưng lại vùi đầu vào trong ổ chăn.
Vệ Lăng nhìn thấy vợ còn đang ngượng ngùng, cũng biết muốn hai người thật sự thẳng thắn đối mặt vẫn phải cần một chút thời gian.
Tay chân nhanh nhẹn rời giường, mặc quần áo, Vệ Lăng trước Tần Thanh Man một bước ra khỏi phòng ngủ.
Ra khỏi phòng ngủ Vệ Lăng cũng không đi tìm Sở Sở ngay lập tức, mà đi đốt bếp lò ở trong gian chính, sau khi lửa được đốt cháy lên, lát nữa vợ rời giường liền có thể thuận tiện sử dụng nước nóng.
Bếp lò đốt cháy rực rồi, Vệ Lăng mới ra cửa đi tìm Sở Sở.
Sở Sở đã đi vệ sinh xong từ sớm, lúc này đang ngồi xổm phía trước ba người tuyết, kinh ngạc mà nhìn bọn chúng, trải qua một đêm, người tuyết không chỉ không bị tan chảy mà ngược lại còn càng thêm trong suốt long lanh, có vẻ không giống người tuyết, trái lại càng giống tượng băng hơn.
Sở Sở nghe thấy tiếng Vệ Lăng ra khỏi cửa liền nhìn sang, giọng nói cũng truyền tới, "Anh rể, anh mau đến xem người tuyết chúng ta đắp này."
"Ồ, thành tượng băng rồi?"
Vệ Lăng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên.
"Khẳng định đã xối qua nước, nếu không xối nước thì không thể nào thành dáng vẻ này được!" Đừng thấy Sở Sở vẫn còn nhỏ, nhưng cậu sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này cho nên đối với nguyên lý của người tuyết cùng tượng băng vẫn rất hiểu biết.
"Đêm qua tuyết không rơi."
Vệ Lăng mắt tinh tai thính, đêm qua nếu thật sự có mưa tuyết hắn sẽ biết ngay.
"Kỳ lạ." Đôi mắt Sở Sở đảo vòng quanh sân nhà mình.
Từ lần trước sau khi hố Vệ Lăng đào bẫy được ba tên trộm liền không còn ai dám lén lút lẩn vào sân nhà cậu nữa, cậu không hiểu nổi người tuyết làm thế nào mà biến thành tượng băng.
Ánh mắt Vệ Lăng hoài nghi nhìn về phía nhà Chu Hồng Hà ở sát vách.
Nhưng hắn dám chắc rằng nhà Chu Hồng Hà hôm qua không có làm ra chuyện gì khác thường.
Tần Thanh Man trong phòng đã mặc quần áo xong xuôi, cũng nghe thấy tiếng nói chuyện rì rà rì rầm của Vệ Lăng và Sở Sở ở bên ngoài, đẩy cửa sổ ra, nói: "Là hôm qua chị dội một ít nước lên đó, chị cảm thấy tượng băng càng đẹp hơn, cho nên liền thử một chút."