"Chị, tượng băng thực sự đẹp hơn so với người tuyết, trong suốt long lanh, lát nữa khi mặt trời ló rạng, sẽ phản xạ thành dải màu bảy sắc cầu vồng, càng trở nên xinh đẹp hơn." Sở Sở vừa nghe được nguyên nhân người tuyết thay đổi là do Tần Thanh Man, lập tức nịnh nọt ra sức tâng bốc.
Vệ Lăng yên lặng nhìn "tiểu nịnh thần" Sở Sở một cái, sau đó chân thành nhìn về Tần Thanh Man nói: "Đẹp lắm."
"Đẹp mắt cũng không thể nhìn mãi được, mau trở lại, bên ngoài lạnh lắm." Tần Thanh Man nhìn Sở Sở đang ngồi phía trước người tuyết một cái.
"Chị, em quay lại ngay đây."
Đối diện với ánh mắt khiển trách của Tần Thanh Man, Sở Sở nhanh chóng đứng dậy, kết quả bởi vì ngồi xổm quá lâu, chân tê cóng, cả người vừa lảo đảo liền ngã dúi xuống tuyết ở bên cạnh.
May mà Vệ Lăng phản ứng nhanh, ngay lập tức vớt người lên.
Sờ tay đứa nhỏ một chút, Vệ Lăng nhanh chóng mang người vào trong nhà.
Sở Sở cũng cúi đầu không dám nhìn Tần Thanh Man.
Không phải cậu cố ý muốn ngồi xổm ngoài sân lâu như vậy, vốn là đi vệ sinh xong cậu liền quay lại ngay, trông thấy người tuyết biến thành tượng băng liền hiếu kỳ dừng lại quan sát, ngồi được hai phút lại nghĩ tới chị gái với anh rể vẫn còn chưa rời giường.
Cậu cả người mang khí lạnh như thế này không thể lên giường nữa, nếu không sẽ lạnh đến chị gái và anh rể.
Vừa do dự như vậy, cậu liền ngồi xổm lâu hơn một chút, ngồi cho đến khi Vệ Lăng ra cửa tìm người.
"Anh rể——" Sở Sở đáng thương ôm chặt lấy cổ Vệ Lăng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cọ cọ lên mặt hắn.
Vệ Lăng biết đứa nhỏ vì sao lại như thế này, nghiêm túc nói: "Dũng cảm thừa nhận sai lầm mới là đứa bé ngoan, anh không giúp được em đâu." Chủ yếu là đem so với vợ mình, hắn đương nhiên là càng không thể chọc giận vợ rồi.
Sở Sở tính toán không thành, lập tức tựa đầu vào cổ Vệ Lăng không nhúc nhích nữa.
Trong lòng âm thầm oán trách: Uổng công cậu thích anh rể như vậy, thế mà anh rể không giúp cậu, hừ!
Vệ Lăng mặc dù không nghe thấy tiếng làu bàu trong lòng Sở Sở, nhưng vẫn ung dung chậm rãi bổ sung một câu, "Anh có thể chịu phạt cùng em."
"Anh rể, anh thật tốt." Sở Sở lập tức phục hồi năng lượng.
"Lần sau không thể ngồi xổm mãi ở trong sân, trời lạnh, nếu thật sự xảy ra mệnh hệ gì chị gái em sẽ lo lắng, đau lòng." Đối với trẻ nhỏ, Vệ Lăng không phải lúc nào cũng nuông chiều, lúc cần dạy dỗ sẽ không hề lưu tình chút nào.
"Anh rể ơi, em biết sai rồi, lần sau em sẽ không dám nữa."
Sở Sở cũng nhận thức được sai lầm của bản thân, thành thật nhận lỗi.
Khi hai người tiến vào gian chính Tần Thanh Man đã sửa soạn bản thân xong xuôi, đang thay nước trong chậu rửa mặt, " Hai người bọn anh, đều nhanh chóng qua đây tự mình sửa soạn đi, em đi nấu đồ ăn." Ban đêm đi ngủ sớm, buổi sáng sẽ thức dậy sớm, rời giường liền đói, hôm nay Tần Thanh Man dự định nấu cháo bột gạo kê.
Sở Sở thấy Tần Thanh Man không hề phạt mình, tâm trạng rất tốt.
Giãy người từ trong lòng Vệ Lăng xuống đất, sau đó nện bước chân ngắn ngủn đi sửa soạn bản thân.
Bởi vì vui vẻ, còn ngâm nga mấy câu vè không biết tên, thông tục dễ hiểu, trôi chảy thuận miệng, không hề dung tục chút nào.
Tần Thanh Man đang múc tấm ngô, đôi mắt to cong lên xinh đẹp.
Mặc dù cô không hài lòng với việc Sở Sở không thương tiếc thân thể ở ngoài phòng chịu cóng, nhưng sau khi cảm giác được đứa nhỏ đã thực sự biết sai rồi cũng liền không nhắc đến trừng phạt cái gì nữa, dù sao Sở Sở cũng mới có năm tuổi, đứa trẻ năm tuổi có thể nhận thức được lỗi sai, dễ nuôi hơn nhiều so với rất nhiều trẻ con ở thời đại sau này.
Sở Sở sửa soạn rất nhanh, mấy phút liền chỉnh lý bản thân xong xuôi, sau đó nhường chỗ cho Vệ Lăng.
Nhà bọn họ chỉ có một cái giá gỗ để chậu rửa mặt, mặc dù Tần Thanh Man có mua thêm chậu rửa mặt mới, nhưng khi sử dụng vẫn phải xếp hàng.
Từ trên tầng thứ hai của giá đỡ, Vệ Lăng cầm lấy chậu rửa mặt của mình bắt đầu tự mình chỉnh lý.
Lúc rửa mặt nghĩ một lúc, rồi nói với hai chị em Tần Thanh Man: "Thanh Man, Sở Sở, sau khi ăn cơm sau anh trở về sư bộ một chuyến, các em có muốn đi cùng anh không?" Lần trước vội vội vàng vàng trở về sư bộ, hắn vẫn chưa dẫn vợ đi chào hỏi các chiến hữu trong sư bộ một cách đàng hoàng được.
Tần Thanh Man vừa nghe liền biết Vệ Lăng vì sao trở về, do dự nói: "Bọn em có thể đi sao?"
Quân đội được quản lý vô cùng nghiêm ngặt, người bình thường không thể tùy tiện ra vào.
"Đương nhiên có thể đi rồi, em thế nhưng là vợ của anh, cũng chính là người nhà của quân nhân, nếu không phải sư bộ của chúng ta chưa xây dựng khu nhà ở cho người nhà, dựa theo cấp bậc của anh, em và Sở Sở có thể đi theo quân đấy." Vệ Lăng nghiêm túc trả lời vấn đề của Tần Thanh Man.