Đối với lời xin lỗi của Tần Hương, Tần Thanh Man từ chối cho ý kiến.
Nguyên chủ đã sớm chết rồi, lời xin lỗi của Tần Hương chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nếu không phải lúc đó cô thiết kế lợn rừng húc phải mấy người này, hôm nay cô cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tần Hương và hai người thím còn lại.
Một bút xóa sổ mọi chuyện không phải không mất cái gì là có thể xoá, mà là được xoá bỏ sau khi đã trả ra giá đắt.
"Cô út, bên ngoài lạnh, vẫn là để dượng dìu cô vào trong nhà dưỡng thương cho tốt, bọn cháu đi đây." Tần Thanh Man nhìn thấy xe trượt tuyết đã lấy được, cũng không có ý định cùng Tần Hương trò chuyện nhiều, quan tâm Tần Hương vài câu liền từ biệt hai vợ chồng Tần Hương.
"Ài, cô quay lại ngay đây."
Tần Hương được Tần Thanh Man quan tâm cảm động đến suýt chút nữa rơi nước mắt, bà ta vốn dĩ còn định nhân lúc thời tiết tốt ra ngoài phòng đi lại một chút, bây giờ liền tính trở về nghỉ ngơi.
Thân thể này của bà ta vẫn chưa được linh hoạt lắm, cũng không đi loăng quăng nữa, nếu thật sự lại bị ngã một cái vậy thì quá hỏng việc.
Có lời mời của Tần Thanh Man, Tần Hương càng xem trọng việc dưỡng thương hơn, liên tục thúc giục chồng mình dìu mình vào nhà.
Khương Lâm Sơn:.. Vợ mình trước đó không phải tự chống gậy ra ngoài sao, làm sao lúc này lại yếu ớt rồi.
"Nhanh lên." Tần Hương thấy Khương Lâm Sơn cả buổi vẫn không nhúc nhích, trực tiếp dùng gậy trong tay gõ gõ chân đối phương.
"Được được được, tôi dìu bà vào ngay đây." Khương Lâm Sơn bất đắc dĩ đi dìu vợ, đồng thời cũng quyết định chắc chắn không ra ngoài nữa, hôm nay đáng giá để uống ít rượu, lát nữa gọi Tần Thụ, Tần Thạch, hai nhà này cùng nhà Tần Thanh Man cũng không có gì xa lạ.
Bởi vì có Vệ Lăng mà độ nổi tiếng của chị em Tần Thanh Man ở trong thôn cao vô cùng, đi một đường đều có thể gặp được người chào hỏi.
Sở Sở lúc này đang ngồi trên xe trượt tuyết.
Vệ Lăng sức lực lớn, nhẹ nhàng kéo một cái, xe trượt tuyết liền trượt trơn tru trên mặt băng.
Vốn dĩ Vệ Lăng để Tần Thanh Man cũng ngồi lên trên.
Bên trong thôn nhiều người như vậy, thỉnh thoảng cũng có thể gặp được, làm một người trưởng thành, Tần Thanh Man làm sao có thể không ngại mà ngồi lên được, cô ngại ngùng dứt khoát đi bộ cùng Vệ Lăng, đi đường cũng không dễ dàng như vậy, mặt đất nước đọng đóng băng lúc nào cũng có thể bị trượt ngã.
Cho nên Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng là nắm tay nhau mà đi.
Mỗi thôn dân khi đi qua hai người đều nhìn hai cái tay đang nắm chặt cùng một chỗ rồi nở nụ cười thân thiện, sau đó liền tránh người đi qua.
Ánh mắt của một người còn khiến Tần Thanh Man hơi ngại, nhưng với ánh mắt của vô số người thì cô gặp mãi thành cũng quen rồi.
Đi đến lúc sau, một nhà ấm áp ngược lại lại trở thành đối tượng được người người trong đồn ngưỡng mộ.
Khi Tần Thanh Man và Vệ Lăng nhìn nhau đều có thể cảm giác được sự ngọt ngào không cần nói thành lời.
Mười mấy phút sau, ba người mới ra khỏi đồn, vừa ra khỏi, một bên là đường cái phủ kín tuyết, một bên là sông.
Ở cái nhiệt độ âm hơn 20 độ C, mặt sông đã sớm đóng băng thành tầng dày, đứng trên mặt băng, không chỉ có thể cảm giác được sự chắc chắn của tầng băng, còn có thể cảm nhận được sự bóng loáng kia.
"Vợ ơi, em cùng Sở Sở đều ngồi lên xe trượt tuyết đi."
Vệ Lăng là người có võ công ở trong người, căn bản không sợ mặt băng trơn trượt, nếu không với mặt băng như thế này trừ khi dùng xe trượt tuyết, thông thường gần như chẳng có ai đi.
Vừa trượt vừa đi, có thể ngã đến nguy hiểm tính mạng.
Hai bên sông đều không có ai, Tần Thanh Man cũng không sợ người khác nói linh tinh nữa, vui vẻ cùng Sở Sở ngồi lên xe trượt tuyết.
Xe trượt tuyết nhà cô út không nhỏ, hai người ngồi lên vẫn còn thừa chỗ trống.
"Đáng tiếc nhà chúng ta không có than, nếu không đã có thể đặt một chậu than ở trên xe trượt, phủ thảm da lên chân, cho dù là ở bên ngoài cũng không đến mức quá lạnh." Trong lòng Tần Thanh Man khao khát.
Cô là người đến từ hiện đại, trời sinh trong tế bào đã mang theo khát vọng đối với cái đẹp và cả sự lãng mạn.
"Đợi nhà chúng ta mua được than liền có thể tự làm xe trượt tuyết, dựa theo cách nghĩ của em mà làm." Vệ Lăng một bên bước chân đi lại vững vàng một bên đáp lại lời nói của Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man thích Vệ Lăng chiều mình như thế này, "Đáng tiếc vật tư không đủ, nếu không có thể nuôi mấy con chó, mùa đông liền có thể để chó kéo xe trượt tuyết, chúng mình đi đâu cũng có thể, so với lái xe tốc độ còn nhanh hơn nhiều."
Kiếp trước cô vô cùng tò mò đối với cuộc sống của người Inuit [2] tại vòng cực Bắc.
[2] Inuit: là một nhóm người bản địa sống ở các vùng Bắc cực của Canada, Đan Mạch (Greenland), Nga (Siberia) và Hoa Kỳ (Alaska).
Không nghĩ tới có một ngày cô cũng sẽ tới được loại khu vực cực hàn như thế này.