"Chó khả năng không nuôi được." Tốc độ tiến về phía trước của Vệ Lăng cũng không chậm, kéo hai chị em Tần Thanh Man vẫn còn thành thạo suy tư lời nói của Tần Thanh Man, chó tiêu hao nhiều vật tư, không dễ nuôi, nếu không sư bộ của bọn hắn mùa đông lúc đi tuần núi dùng chó so với ngựa sẽ càng thuận tiện hơn.
Ngựa mặc dù cũng có thể kéo xe trượt tuyết, nhưng lại bởi vì vấn đề vóc dáng mà ở trong núi không tiện hành động linh hoạt, so với sự uyển chuyển của chó thì kém hơn rất nhiều.
"Cũng phải, so với thức ăn chay, chó càng thích ăn thịt, ăn xương, ở trong hoàn cảnh đến người cũng không có mà ăn xác thực là nuôi không nổi." Tần Thanh Man đồng ý lời nói của Vệ Lăng.
Mà đây cũng là nguyên nhân sư bộ nuôi ngựa vào mùa đông.
Ngựa ăn chay, thức ăn gia súc ủ chua và các loại đậu hạt dù sao cũng là những vật tư dễ dàng có được.
"Chờ sau này đất nước giàu mạnh, vật tư dồi dào, nhà chúng ta nuôi vài con chó, mỗi năm mùa đông đến để chó kéo xe trượt tuyết cho chúng ta, khắp cả núi rừng nơi nào cũng có thể đi." Vệ Lăng không nhìn nổi Tần Thanh Man không vui, đưa ra lời hứa hẹn.
"Vâng." Tần Thanh Man cảm xúc dâng trào nhìn về bóng lưng Vệ Lăng.
Cô đã nhìn ra, Vệ Lăng là một người vô cùng chiều vợ, mà đối phương lúc này cũng đang dùng cách thức của chính mình để chiều chuộng cô.
"Chị, chị nói xem Đại Bạch, Tiểu Bạch nhà chúng ta có thể kéo xe trượt tuyết không?"
Sở Sở nghe Tần Thanh Man và Vệ Lăng nói chuyện cả một đường, đột nhiên bật ra một câu như vậy.
Tần Thanh Man muốn cười, nhưng lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới trả lời Sở Sở : "Có thể, chẳng qua hai bọn nó sức lực nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ kéo được em của bây giờ, nếu em lại lớn hơn chút, cân nặng lại tăng hơn một chút, đoán chừng hai con ngỗng nhà chúng ta không kéo nổi em nữa đâu."
"Ò, vậy bỏ đi, về sau chúng ta nuôi chó, liền để chó kéo Tiểu Bạch, Đại Bạch."
Hai con ngỗng ở nhà Tần Thanh Man một khoảng thời gian, Sở Sở chơi cùng hai con ngỗng cũng sinh ra tình cảm, bản thân vẫn còn chưa được ngồi xe trượt tuyết do chó kéo mà đã bắt đầu tìm kiếm phúc lợi cho hai "đồng bọn nhỏ" rồi.
"Được."
Tần Thanh Man cười cười sửa sang lại mũ trên đầu Sở Sở, cười đến mặt mày đều cong cong.
Chỉ cần hai con ngỗng nhà cô không sợ chó, để chó kéo ngỗng không có gì là không thể cả.
Đồn Kháo Sơn vốn dĩ cách sư bộ không xa, đi bộ cần nhiều thời gian hơn một chút, Vệ Lăng vừa đi vừa trượt tuyết, không đến nửa tiếng đã đến nơi rồi.
Sư bộ xây ở vùng đất bằng phẳng trên lưng chừng núi, từ thôn Kháo Sơn nhìn sang là có thể nhìn tới ngay.
Vệ Lăng để xe trượt tuyết ở bên cạnh trạm canh gác, sau đó đưa chị em Tần Thanh Man đi đăng ký xong xuôi liền vào trong sư bộ.
Sở Sở thấp bé, cho cậu tự đi khẳng định sẽ chậm trễ hai người Vệ Lăng, cho nên ngay từ đầu Vệ Lăng đã đặt Sở Sở lên vai mình để công kênh rồi.
Lần trước đến sư bộ Vệ Lăng là ôm Sở Sở, lần này trực tiếp công kênh luôn.
Dù sao hai người ở nhà cũng làm như thế này không ít, đối với Vệ Lăng và Sở Sở mà nói là không thể bình thường hơn được, đến cả Tần Thanh Man cũng không cảm thấy có chỗ nào khác thường.
Ở hiện đại, phụ huynh cùng con trẻ trong nhà thân cận bình thường đều sẽ dùng cách thức công kênh, tuổi thơ hạnh phúc nhất định phải trải qua việc được cha công kênh thì mới trọn vẹn được.
Người một nhà Vệ Lăng cảm thấy bình thường, nhưng mỗi người trông thấy một nhà ba người bọn họ lại khó mà bình tĩnh nổi.
Cái người cả mặt bình tĩnh công kênh đứa nhỏ kia là Vệ trung đoàn trưởng sao?
Vệ trung đoàn trưởng thiết huyết vô tình trên sân huấn luyện được mệnh danh là lục thân không nhận cũng sẽ từ ái công kênh trẻ con?
Vệ trung đoàn trưởng đại danh đỉnh đỉnh của bọn họ thật sự không phải bị đánh tráo chứ?
Mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, mấy người Vệ Lăng đến sư bộ rồi đương nhiên sẽ đi gặp lãnh đạo cao nhất là Vương Thừa Bình.
Đối diện với một nhà Vệ Lăng lại tới lần nữa, bớt đi phiền phức, thái độ của Vương Thừa Bình không chỉ ôn hòa hơn rất nhiều, mà còn tặng cho Sở Sở một chiếc bút máy, khích lệ đứa nhỏ học hành cho giỏi, sau này trở thành nhân tài có tác dụng đối với đất nước (nhân tài phục vụ đất nước).
Cùng Vương Thừa Bình bình hàn huyên một lúc, Vệ Lăng mới đưa Tần Thanh Man đến bộ phận hậu cần.
Chuyện than đá nhà hắn phải nhờ những người lên tỉnh trong bộ phận hậu cần giúp đỡ chở về cho.
Sư bộ lượng người đông, vật tư cần điều phối ngoại trừ than đá với lương dầu ra, còn có các loại rau củ, đồ dùng sinh hoạt, cho nên mỗi lần bộ phận hậu cần ra ngoài làm việc là phải dùng đến năm sáu chiếc xe tải lớn, nhiều xe như vậy cho thêm chút đồ nhà hắn cũng không đáng kể là bao.
Người phụ trách bộ phận hậu cần là cấp dưới cũ của Vương Thừa Bình, cùng Vệ Lăng cũng quen thuộc, không có người khác Vệ Lăng đều gọi đối phương là chú.