Nghe được mục đích của Vệ Lăng, Hồng Vĩ vui vẻ nhìn hai chị em Tần Thanh Man, "Đồng chí Tần Thanh Man, sau này cháu phải quản lý Vệ Lăng nhiều vào, Vệ Lăng nếu có chỗ nào làm không đúng, làm không tốt, cháu cứ đến sư bộ tìm bọn chú, mấy người bọn chú sẽ làm chủ cho cháu."
"Cháu cảm ơn chú Hồng." Sắc mặt Tần Thanh Man có chút đỏ, nói cảm ơn với Hồng Vĩ.
Cô biết hôm nay Vệ Lăng đưa cô đến sư bộ còn có mục đích khác chính là giới thiệu mình cho những người thân thiết.
"Thật là một đứa trẻ ngoan, đợi sang năm các cháu tổ chức lễ cưới chú nhất định đi, sẽ tặng các cháu quà to." Hồng Vĩ càng nhìn càng thấy yêu thích Tần Thanh Man.
Một cô gái hào sảng thoải mái, so với các cô gái trong thành phố cũng không kém.
"Chú Hồng, chú nhất định phải chuẩn bị một phần quà cực kỳ lớn mới được, nếu không vợ cháu uổng công gọi chú một tiếng chú rồi." Đối với những người thân thiết Vệ Lăng vẫn có thể nói vài câu nói đùa, cũng không phải thực sự rất cứng nhắc.
"Tên nhóc nhà cháu, chú biết ngay là cháu đang nhớ nhung đến quà của chú mà."
Hồng Vĩ dùng sức vỗ vai Vệ Lăng, sau đó đem người đuổi ra khỏi phòng làm việc.
Làm chủ nhiệm bộ phận hậu cần của sư bộ, ông ấy bận rộn vô cùng, lúc cùng vợ chồng Vệ Lăng nói chuyện, đã có không ít người mang giấy phê duyệt đến xin cấp vật tư rồi.
Rời khỏi bộ phận hậu cần, Vệ Lăng lại dẫn Tần Thanh Man đi gặp mấy người nữa, rồi mới chậm rãi xuất doanh.
Đi một vòng như vậy, bọn họ đã gặp được những người cần gặp, cũng có những hiểu biết cơ bản đối với vị trí của các bộ phận trong sư bộ, lần sau nếu Tần Thanh Man có việc tìm giúp đỡ, cho dù Vệ Lăng không ở cũng có thể tìm được người hỗ trợ.
"Anh rể, nơi này của anh thật lớn quá, thật uy phong."
Đi dạo sư bộ xong Sở Sở nhịn không được cảm khái.
"Về sau Sở Sở cũng nhập ngũ được không?" Vệ Lăng muốn xem thử chí hướng của đứa nhỏ.
Lông mày Sở Sở xoắn tít lại với nhau, cậu trước đó đã đồng ý với ông đại đoàn trưởng là sẽ học hành thật tốt, nhưng nhìn thấy sự lợi hại của anh rể, cậu cũng có ý đồ muốn nhập ngũ, rất muốn trở thành người giống như anh rể.
Tần Thanh Man duỗi tay đem lông mày Sở Sở vuốt thẳng, cười nói: "Sở Sở của chúng ta không cần xoắn xuýt, học hành cùng nhập ngũ không hề xung đột với nhau, em có thể học thật giỏi sau đó thi vào trường quân đội, như vậy vừa không phụ mong đợi của đại đoàn trưởng vừa có thể giống như A Lăng ."
Mắt bạn nhỏ Sở Sở sáng rực lên, trịnh trọng đặt ra chí hướng, "Sau này em sẽ thi vào trường quân đội, học hành thật giỏi, để làm quân nhân."
"Chị tin Sở Sở nhất định có thể làm được." Tần Thanh Man khích lệ đứa nhỏ.
Sở Sở cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Trên đường trở về nhà tâm trạng của một nhà ba người càng tốt hơn, bởi vì đến đoạn đường hơi dốc, không chỉ Tần Thanh Man và Sở Sở ngồi trên xe trượt tuyết, Vệ Lăng cũng ngồi lên luôn.
Dựa vào kỹ năng khống chế phương hướng tuyệt đối của Vệ Lăng, xe trượt tuyết dọc theo mặt sông bóng loáng trượt về hướng thôn Kháo Sơn.
Cảm giác hưng phấn kích thích khiến hai chị em Tần Thanh Man không khống chế được âm lượng, âm thanh thanh thúy vui vẻ một đường lan rộng khắp cả vùng đất rộng lớn.
Điều này khiến cho Viên Hướng Dương vừa kết thúc huấn luyện chuẩn bị dẫn đội đi tuần núi ngưỡng mộ đến thay đổi cả sắc mặt.
Lão Vệ này cũng quá không lương thiện rồi!
Không phải chỉ là cưới được vợ thôi sao, cần gì phải khoe khoang như thế!
"Xác thực đáng giá để khoe khoang, có bản lĩnh thì cậu cũng tìm một người vợ xuất chúng như vậy đi." Tả Cao Bằng còn thọc Viên Hướng Dương thêm một đao.
Viên Hướng Dương che ngực, phẫn nộ trừng "bạn xấu", "Có bản lĩnh thì cậu cũng tìm một người đi!"
"Tìm không ra, ài!" Tả Cao Bằng thở dài thật sâu.
Mấy người bọn họ buổi tối hôm qua trở về liền tìm ủy viên chính trị, kết quả bị ủy viên chính trị Trương đuổi ra khỏi phòng làm việc, bọn họ mới hậu tri hậu giác làm rõ được ngọn nguồn sự việc, nhìn thấy Vệ Lăng hạnh phúc, ba người là đến nghiến răng ken két.
"Cậu nói xem, lão Vệ làm sao lại may mắn như vậy, nếu không, chúng ta cũng ở trong núi đi dạo nhiều một chút nhỉ?" Viên Hướng Dương muốn kết thúc cuộc sống độc thân rồi.
"Tôi cảm thấy được đấy, đi, tách ra thôi."
Tả Cao Bằng nhìn Viên Hướng Dương một cái, lập tức tách ra dẫn đội đi vào núi.
Cuối năm, bọn họ tăng cường bảo vệ núi rừng, cũng là bảo vệ sự an toàn cho người dân ở trong núi.
Vệ Lăng căn bản không hề biết mình bị ba người chiến hữu "oán hận", bọn họ một đường thuận theo đường sông mà trượt đi thật nhanh, ba bốn phút sau liền ngừng lại, vị trí dừng lại cách đồn Kháo Sơn không xa.
Kiểm tra mặt băng sạch sẽ một chút, Vệ Lăng dự định lấy băng ở đây.
Thuận tiện để vợ trải nghiệm một chút thú vui của việc đục băng múc cá.