Vào lúc Vệ Lăng đang kiểm tra mặt băng để chọn chỗ đục băng, Tần Thanh Man móc từ trong túi da ở bên cạnh xe trượt tuyết ra một cái gáo múc nước to làm bằng gỗ.
Trông thấy sự xuất hiện bất ngờ của cái gáo này, Sở Sở sửng sốt một chút liền ha ha cười lớn.
Khoé miệng Vệ Lăng cong lên với biên độ đẹp mắt.
"Mọi người đừng cười em, cái gáo này không phải do em chuẩn bị, nó ở trong túi sẵn rồi." Tần Thanh Man đỏ mặt giải thích.
"Đúng vậy, là nó ở đấy sẵn rồi." Ánh mặt Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man vô cùng dịu dàng, xe trượt tuyết là do hắn đến nhà họ Khương lấy, trên xe có cái gì hắn so với ai cũng đều rõ ràng hơn, nói thật hắn cũng không biết cái túi này xuất hiện như thế nào.
Tần Thanh Man nhìn vào đôi mắt Vệ Lăng, đột nhiên bật cười: "Được rồi, cái này là em vừa nhận được đó." Từ lúc cô quyết định mượn xe trượt tuyết nhà Tần Hương, cô đã làm xong công tác chuẩn bị cho việc đục băng múc cá rồi, cái túi này cũng không theo họ suốt cả quãng đường, mà là do Tần An Bình nhà thím tư chuẩn bị cho cô.
Lúc Vệ Lăng đi lấy xe trượt tuyết, cô trông thấy em họ Tần An Bình.
Từ lúc ăn thịt lợn rừng nhà cô, Tần An Bình đã vô cùng muốn thân thiết với Tần Thanh Man, sau khi nhìn ra được suy nghĩ của Tần Thanh Man liền cực kỳ nhanh trí đi chuẩn bị gáo gỗ rồi treo ở nơi không xa bên bờ sông.
Mới nãy khi Vệ Lăng cùng Sở Sở ngồi xổm trên mặt băng để nghiên cứu địa điểm đục băng, cô tiện tay đem cái túi khẩy qua.
Cho nên hai người Vệ Lăng mới thấy được cảnh tượng vừa nãy.
"Chị, có phải anh An Bình muốn chơi với chúng ta không?" Đây là nguyên nhân duy nhất mà Sở Sở có thể nghĩ tới.
Tần Thanh Man sửng sốt một chút, sau đó cười gật đầu, "Đúng vậy, anh An Bình của em muốn chơi cùng với chúng ta." Đặc trưng rõ ràng nhất của việc làm lành mối quan hệ chính là sự tham gia, Tần An Bình tặng cái gáo này còn không phải là muốn Tần Thanh Man dẫn theo cậu ta chơi cùng sao.
"Chị, anh An Bình trước kia từng bắt nạt em."
Sở Sở thù rất dai, cậu còn nhớ rõ ân oán lần trước Tần An Bình hùa với mấy người anh họ Tần Kiến Minh muốn ăn Đại Bạch, Tiểu Bạch.
"Vậy chúng ta không tha thứ cho cậu ta nữa." Tần Thanh Man cười, xoa xoa đầu Sở Sở.
Đáng tiếc lúc này đứa nhỏ đang đội một chiếc mũ thật dày, không thể nắm được mái tóc mềm mại.
Sở Sở thấy Tần Thanh Man ủng hộ mình, lập tức trở nên vui vẻ, "Vâng, không tha thứ cho anh ấy."
"Ừm, tha thứ hay không còn xem tâm trạng của chúng ta, tâm trạng tốt..." Tần Thanh Man nhìn Sở Sở chơi trò bí hiểm.
"Chị, tâm trạng tốt thì làm thế nào ạ? Tha thứ sao?" Sở Sở gấp gáp, dứt khoát ôm chặt lấy đùi Tần Thanh Man.
Giữa ngày đông, mấy người bọn họ đều mặc rất dày, cái ôm này của Sở Sở chỉ có thể miễn cưỡng ôm được một bên đùi Tần Thanh Man.
Không phải do chân Tần Thanh Man to, mà là do cô mặc nhiều quần áo, Sở Sở cũng mặc nhiều, tay chân đều nhỏ, cái ôm này mới ôm thành như vậy.
"Chị ơi, chị còn chưa nói cho em tâm trạng tốt thì làm thế nào?" Sở Sở kiên nhẫn truy hỏi đến cùng.
Tần Thanh Man thấy Sở Sở thực sự chấp nhất, trả lời: "Tâm trạng không tốt không tha thứ, tâm trạng tốt đương nhiên là muốn tha thứ thì tha thứ, không muốn thì không tha thứ nữa, tùy tâm mà làm thôi."
"Quá tốt rồi, em thích tùy tâm mà làm."
Sở Sở vui vẻ đến nhảy cao cả mét.
Tần Thanh Man không ngăn cản, trời lạnh thế này, trẻ con chạy nhảy một chút càng có lợi đối với việc lưu thông máu hơn, sau khi thân thể ấm áp lên, chân tay mới không lạnh.
"Vợ ơi, anh cảm thấy bên dưới chỗ này khả năng là sẽ có cá." Vệ Lăng xem hai chị em Tần Thanh Man ầm ĩ một lúc mới chỉ ra vị trí đục băng đã chọn xong.
"Nghe anh đó, đục chỗ này đi."
Tần Thanh Man cũng không phải người ở đây, đối với những cái này đều không hiểu lắm cho nên cũng không cậy mạnh ra mặt.
Búa, đục được Vệ Lăng lấy ra từ khoảng trống bên dưới xe trượt tuyết.
Tay đeo găng tay xoa xoa nhẹ lên mặt băng, Tần Thanh Man và Sở Sở có thể nhìn thấy những cây rong trôi nổi theo dòng nước dưới lớp băng.
Có thể thấy được mảnh băng này trong suốt đến bao nhiêu.
"Sở Sở, tới đây, chúng ta nhường chỗ cho A Lăng, đừng làm phiền anh ấy đục băng." Tần Thanh Man gọi Sở Sở đứng ra xa một chút với mình.