Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 233 - Chương 233 - Đục Băng 2

Chương 233 - Đục băng 2
Chương 233 - Đục băng 2

Vệ Lăng cởi nút áo khoác ra, sau đó vận động tay chân một chút, bắt đầu đục băng.

Xe trượt tuyết nhà Tần Hương có thể ngồi ba người, điều đó nói rõ xe trượt tuyết rất lớn cho nên khối băng Về Lăng định đục lấy cũng không tính nhỏ, một mét vuông.

Trước tiên đục ở chỗ thích hợp lấy băng ra, sau đó mới bắt đầu chân chính đục băng.

Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng quần áo mở rộng vốn còn lo hắn sẽ bị cảm lạnh, kết quả trông thấy Vệ Lăng đục băng rồi liền cũng không lo lắng nữa.

Động tác dứt khoát mạnh mẽ như thế kia, nếu cài khuy áo nhất định sẽ rất vướng víu.

Vệ Lăng sức lực lớn, dùng lực chuẩn xác, người khác đục băng ít nhất cũng cần mấy người phối hợp, đến lượt hắn, chỉ cần một người thôi đã có thể giải quyết tất cả.

Không đến nửa tiếng liền đục được ba khối băng lớn.

"A Lăng, đủ rồi, đủ để làm đèn băng rồi." Trong khoảng thời gian Vệ Lăng đục băng, Tần Thanh Man và Sở Sở cũng không hề nhàn rỗi, hai người ở bờ sông kéo xe trượt tuyết nô đùa một lúc lâu, thiếu chút nữa chơi đến mồ hôi đầy đầu.

"Được."

Vệ Lăng nghe thấy tiếng Tần Thanh Man lập tức thu tay lại, sau đó chuyển tầm mắt đến nơi đã sớm bị hắn lấy băng đến chỉ còn lớp mỏng.

Lúc nãy lấy băng, hắn không đục thông mặt sông, cũng có nghĩa là hiện tại cần phải mở lỗ thông hơi.

"A Lăng, vừa này anh đục băng mạnh như vậy, cá ở dưới không phải đã sớm chạy hết rồi đấy chứ?" Tần Thanh Man có chút lo lắng hôm nay không có cá ăn.

"Sẽ không đâu, cái anh dùng chính là kỹ xảo, nhìn thì có vẻ "đao to búa lớn", nhưng thực tế âm thanh chỉ vang phía trên mặt băng thôi, lại thêm có nước cách âm, nếu ở phía dưới thật sự có cá thì chắc chắn sẽ không bị dọa sợ đâu." Vệ Lăng vô cùng tự tin đối với bản lĩnh của mình.

"Vậy tốt rồi, chúng ta bắt đầu đục băng múc cá thôi."

Tần Thanh Man nắm chặt cái gáo gỗ.

Cô nhớ trên TV ở hiện đại có một phim phóng sự, phát sóng hoạt động tung lưới đánh bắt cá quy mô lớn vào mỗi mùa đông ở nơi nào đó tại Đông Bắc, từng tấm lưới lớn quăng xuống sông, cuối cùng có thể kéo lên mấy tấn cá, hôm nay cô cũng không nghĩ đến chuyện mấy tấn, có thể múc được năm ba còn là đủ cho nhà bọn họ ăn được mấy bữa rồi.

"Anh rể, đục thôi!"

Sở Sở ngồi xổm bên người Tần Thanh Man khẩn trương nhìn mặt băng sắp bị phá thành lỗ.

"Được."

Vệ Lăng liên tiếp được hai chị em Tần Thanh Man thúc giục, cũng không nóng vội, mà bình tĩnh hạ cái đục trong tay xuống.

Theo tiếng băng vỡ thanh thúy, bờ sông cuối cùng cũng bị đục xuyên thành một cái hố to, nước sông cuộn lên lấp kín lỗ hổng.

Nước sông dưới tầng băng cũng không lạnh như không khí bên ngoài, ngược lại nhiệt độ còn cao hơn rất nhiều, theo sự xuất hiện của cái hố, khoảng không trên miệng hố liền xuất hiện hơi sương, tạo cho thế giới trắng tuyết thêm một phần tiên khí kỳ ảo.

Vô cùng xinh đẹp.

Tần Thanh Man và Sở Sở đang đợi cá, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cái hố.

Vệ Lăng bật cười, giải thích nói: "Vừa mới mở lỗ thông hơi, đoán chừng phải chờ một lát nữa."

"Ồ." Tần Thanh Man và Sở Sở cùng lúc trả lời, sau đó Tần Thanh Man chuyển tầm mắt về phía Vệ Lăng.

Lúc này cô mới phát hiện ra, Vệ Lăng làm việc một hồi lâu, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Đây là mệt đến đổ mồ hôi.

Nghĩ một lúc, Tần Thanh Man đưa gáo gỗ trong tay cho Sở Sở, sau đó tự mình đứng dậy cởi găng tay ra.

"Vợ ơi?" Vệ Lăng nhìn thấy Tần Thanh Man cởi găng tay ra liền có chút không hiểu gì.

Trời lạnh như thế này, đeo găng tay cũng vẫn thấy lạnh, làm sao còn cởi ra.

"Em lau mồ hôi cho anh." Ngón tay trắng nõn hơi lành lạnh của Tần Thanh Man nhẹ nhàng lướt trên trán Vệ Lăng, mang đi những giọt mồ hôi vừa mới toát ra.

"Không cần lau đâu, lát nữa sẽ hết ngay mà, coi chừng tay cóng đó." Vệ Lăng lại không nỡ để Tần Thanh Man chịu cóng, nhanh chóng đặt đục xuống, bao chặt lấy tay cô.

Nhưng trên găng tay hắn bởi vì lúc trước lấy băng mà dính một chút vụn băng, hông chỉ không sưởi ấm được Tần Thanh Man, mà còn khiến cô bị lạnh.

Một tiếng xì xì vang lên, ánh mắt hai người Tần Thanh Man cùng Vệ Lăng đều nhìn về phía lòng bàn tay mình.

Vệ Lăng cấp tốc thả tay Tần Thanh Man ra, sau đó cởi găng tay.

Bình Luận (0)
Comment