Vệ Lăng nhìn vẻ mặt của Tần Thanh Man lập tức biết vợ rất thích nấm đầu khỉ trong giỏ mây, nhớ ra lúc mình tuần tra khu rừng từng bắt gặp nấm đầu khỉ, hắn trầm mặc, cũng không biết năm sau còn không, nếu còn...
"Dượng cho?"
Tần Thanh Man nhận giỏ mây trong tay của Vệ Lăng hỏi.
"Ừm, nói là cho em và Sở Sở tẩm bổ." Vệ Lăng bày tỏ ý của Khương Lâm Sơn.
Tần Thanh Man có hơi bất ngờ: "Đây là lần đầu tiên nhà em nhận quà của nhà họ." Trước kia lúc cha mẹ nguyên chủ còn sống cũng chưa từng nhận quà của nhà họ Khương, một là vì cha mẹ nguyên chủ tính tình rộng lượng, không so đo; hai là bởi vì Tần Hương chỉ biết khóc than, vĩnh viễn đều là lấy đồ từ nhà nguyên chủ đi.
"Cô út hào phóng thật." Sở Sở cũng đi tới ngó đầu nhìn đồ trong giỏ mây.
Cậu có cùng một suy nghĩ với Tần Thanh Man, mặt trời mọc ở đằng tây, nhà họ lại nhận được quà của nhà cô út.
Tần Thanh Man nhìn Sở Sở tò mò lắc lắc giỏ mây, lại nhìn Vệ Lăng cười: "Nhờ phúc của anh."
"Vợ à, hay là, anh trả lại?" Vệ Lăng nghe ra ý tứ trong lời nói của Tần Thanh Man.
"Đừng, trả cái gì mà trả, làm chuyện thừa thãi." Tần Thanh Man ngăn lại, sau đó cẩn thận xách giỏ mây đi vào phòng trữ đồ: "Đồ tốt như vậy sao phải trả lại, hơn nữa đồ mà cô út bọn họ lấy từ nhà em trong suốt nhiều năm còn có giá trị cao hơn chút nấm đầu khỉ này nhiều."
Vệ Lăng đi theo bước chân của Tần Thanh Man, nhỏ tiếng đáp: "Anh tưởng em không thích."
"Thích, sao lại không thích?" Tần Thanh Man quay đầu lườm Vệ Lăng, giải thích: "Mặc kệ họ là thật lòng muốn đối xử tốt với em và Sở Sở hay là coi trọng anh làm cho anh xem, em đều vô cùng nguyện ý nhận món quà như thế này, bởi vì anh là người nhà em, chứng minh em có mắt nhìn, có phúc phần."
"Thật sao?"
Vệ Lăng nghe Tần Thanh Man nói giống như uống được một bát nước ô mai giữa ngày hè oi bức, mỗi một lỗ chân lông đều tỏa ra hơi thở vui vẻ.
Ánh mắt nhìn Tần Thanh Man cũng mang theo một tia ngọt ngào.
"Đương nhiên là thật." Tần Thanh Man nhìn mắt của Vệ Lăng, không tránh không né.
Cô nói thật.
Có thể mượn thế của Vệ Lăng khiến một số người xung quanh tôn trọng mình không phải chuyện xấu gì, bởi vì thế giới hiện thực vốn là như vậy, mỗi người đều đang mượn thế, có thể mượn được thế của người khác cũng chứng minh bản lĩnh và thực lực của mình.
"Vợ à, anh sẽ bảo vệ em và Sở Sở thật tốt."
Vệ Lăng hiểu ý của Tần Thanh Man rồi.
"A Lăng, anh phải phấn đấu vì bọn em, lên một tầng lầu nữa." Tần Thanh Man mượn cơ hội khích lệ Vệ Lăng.
Tục ngữ nói binh lính không muốn làm tướng quân không phải binh lính giỏi.
Làm lính, nhập ngũ, đương nhiên là chức vị càng cao càng có thể bảo vệ người nhà, cho người nhà một môi trường sống an ổn.
Tần Thanh Man biết tình hình hiện giờ của cả nước như thế nào, không có chút thế lực kề bên thì khó mà nhấc bước.
"Vợ à, anh biết làm thế nào rồi." Vệ Lăng đã đưa ra quyết định trong lòng.
Trước đây, bỗng nhiên tới thế giới xa lạ này khiến anh bàng hoàng, cũng khiến anh luống cuống, càng vì đất nước mà anh trung thành trở thành lịch sử khiến anh bình thản sống qua ngày, xin điều tới biên cương ngoài việc trốn tránh người nhà không thân quen, còn là sống được ngày nào hay ngày đó.
Bây giờ đã có Tần Thanh Man, Vệ Lăng hiểu rõ ý nghĩa sống của mình rồi.
"A Lăng, em biết anh là một người có bản lĩnh, em ở bên cạnh anh không cầu anh đại phú đại quý, nhưng cũng hi vọng chúng ta trên xứng với trời, dưới xứng với nhân dân, đất nước này là gốc rễ của chúng ta, chúng ta phải yêu nó, bảo vệ nó."
Tần Thanh Man không biết bí mật của Vệ Lăng là gì, nhưng trải qua mấy ngày sống chung ngắn ngủi, cô vẫn phát giác được đối với bất cứ ai, Vệ Lăng đều giữ khoảng cách tế nhị.
Ngay cả làm việc cũng giống như không chủ động, chỉ là đang phục tùng mệnh lệnh.
Lời của Tần Thanh Man thức tỉnh Vệ Lăng rồi, tuy chuyện cũ trước đây đã tiêu vong, nhưng đất nước vẫn cùng một đất nước, nhân dân cũng là nhân dân như nhau, hắn không thể vì đất nước ngày trước đi vào lịch sử mà trơ mắt bàng quan.
"Vợ à, cưới được em là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời này của anh."
Vệ Lăng theo vào phòng trữ đồ thấy Sở Sở không đi theo, bỗng nhiên ôm Tần Thanh Man từ phía sau, đầu cũng tín phục tựa bên gò má của vợ.
"A Lăng."
Tần Thanh Man đột nhiên bị Vệ Lăng ôm lại lập tức không được tự nhiên, nhưng cảm nhận được lửa nóng phía sau, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc thả lỏng bản thân, tin tưởng dựa vào trong lòng Vệ Lăng.
Khoảnh khắc này, tim của hai vợ chồng đã dán chặt vào nhau.
Dường như đôi bên đều có mục tiêu, động lực nghiêm túc sống tiếp ở thế giới này.
Vệ Lăng dùng hai cánh tay ôm chặt Tần Thanh Man, trong hô hấp đều là mùi hương của vợ, trong lòng vô cùng thỏa mãn, thỏa mãn đến độ hi vọng cứ như vậy tới thiên trường địa cữu.