"A Lăng, Sở Sở."
Tần Thanh Man vẫn có hơi không quen với việc thân cận cùng Vệ Lăng, lo lắng Sở Sở sẽ đột nhiên chạy tới, vội vàng nhỏ tiếng nhắc nhở Vệ Lăng.
Đồng thời, tay cũng vỗ vào bàn tay to ôm eo mình của Vệ Lăng.
"Sở Sở đang chơi với hai con ngỗng." Thính giác của Vệ Lăng cực kỳ nhạy bén, đương nhiên có thể nghe được Sở Sở đang làm gì, phòng trữ đồ cũng chỉ cách phòng khách một bức tường.
Tần Thanh Man đỏ mặt, cô nghe hiểu ám thị của Vệ Lăng.
Cảm nhận được dường như phần lưng kề sát với Vệ Lăng run rẩy, nóng bỏng như lửa.
"Vợ à." Vệ Lăng nghiêng đầu nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, vô cùng muốn hôn một cái, nhưng hắn chưa từng làm chuyện bạo dạn như vậy, không biết nên hỏi ý của vợ trước hay là chủ động tấn công.
"Làm… làm sao?" Dường như Tần Thanh Man cảm nhận được gì đó.
"Vợ à, anh có thể hôn em không?" Vệ Lăng nhớ tới nền giáo dục đã nhận được ở thế giới này, hình như nam nữ bình đẳng, vậy thì hắn muốn hôn vợ quả thật nên tôn trọng ý kiến của vợ.
Mặt của Tần Thanh Man lập tức vì lời nói của Vệ Lăng mà đỏ lên giống như hồng treo trên ngọn cây mùa thu.
Hôn thì hôn, sao lại hỏi ra, thế này bảo cô trả lời kiểu gì!
Quá khổ vì tình rồi!
"Vợ à?" Vệ Lăng còn đang thuần khiết trưng cầu ý kiến của Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man đã sớm nhũn chân vừa khát vọng được Vệ Lăng hôn môi, vừa bị hành vi giữ lễ tiết của Vệ Lăng làm cho toàn thân vô cùng khó chịu, dứt khoát quyết tâm, nghiêng đầu hôn lên gương mặt đang tựa bên má mình của Vệ Lăng.
Đây là tín hiệu.
Vệ Lăng lập tức hiểu ý của Tần Thanh Man.
Quay người Tần Thanh Man lại, Vệ Lăng cẩn thận ôm người trong lòng, sau đó nâng gáy của Tần Thanh Man hôn xuống.
Có vài thứ chỉ cần bản năng không cần học tập là có thể không thầy tự thông suốt.
Hai bên đã sớm có ý với nhau chìm vào trong một nụ hôn môi.
Căng thẳng, ngọt ngào, mong chờ, khát vọng, cơ thể của hai người dính sát vào nhau, hô hấp của họ cũng dồn dập lên trong nụ hôn này, máu nhanh chóng dâng trào, tiếng tim đập của hai người giống như chấn động màng nhĩ của đối phương.
Đây là nụ hôn ấm áp, cũng là nụ hôn kịch liệt.
Hôn mãi hôn mãi, có vài thứ vừa phát ra đã không thể xử lý.
Người trưởng thành, hai người đều muốn được nhiều hơn.
Vệ Lăng siết chặt eo của Tần Thanh Man, ra sức nhét người vào trong lòng mình. Hai tay của Tần Thanh Man cũng vòng qua cổ của Vệ Lăng, ngửa đầu tiếp nhận sự xâm nhập tới từ hắn.
Mê say rồi, hai vợ chồng đều chìm đắm rồi.
"Chị, anh rể."
Vào lúc hai vợ chồng chìm đắm toàn thân khô nóng, tiếng của Sở Sở vang lên ở phòng khách, theo đó còn có tiếng bước chân tới gần của Sở Sở.
Hai người ý loạn tình mê đột nhiên tỉnh táo.
Tần Thanh Man buông cổ của Vệ Lăng ra, đẩy lồng ngực của hắn, lắp bắp nói: "A...A Lăng, Sở Sở tới rồi." Cô không muốn thằng bé nhìn thấy gì, thúc giục Vệ Lăng buông mình ra.
Vệ Lăng cũng đang ảo não.
Vừa nãy hắn quá nhập tâm, lại không để ý tới tiếng bước chân của Sở Sở.
"Vợ à, anh ôm, ôm thêm nữa." Vệ Lăng lưu luyến cơ thể mềm mại đàn hồi rời khỏi mình, ôm chặt Tần Thanh Man không nỡ buông tay.
Tần Thanh Man lại bị tiếng bước chân của Sở Sở dọa tê rần da đầu.
Toàn thân đều căng cứng.
"A Lăng, Sở Sở...Sở Sở..." Tần Thanh Man vươn tay nhéo vào hông Vệ Lăng, cô đã sắp bị dọa sợ túa mồ hôi rồi.
"Không sao, Sở Sở còn cách xa chúng ta, em cho anh ôm thêm xíu nữa."
Trong đầu của Vệ Lăng tính toán chuẩn xác cự ly giữa Sở Sở và phòng trữ đồ, đồng thời ngửi lấy ngửi để mùi hương của vợ.
"Chị, có phải có thể nấu cơm tối rồi không?" Sở Sở vui vẻ đi vào phòng chứa đồ, cậu muốn ăn cá, trước đây nghe Tần Thanh Man nói cá mùa đông ngon biết bao, bây giờ cậu đã vô cùng thèm thuồng, không thể chơi tiếp với Đại Bạch, Tiểu Bạch nữa.
"Sở Sở, em bỏ thêm vài cây củi vào trong lò, chị lấy chút nấm ra chốc nữa hầm cá."
Tần Thanh Man không bình tĩnh như Vệ Lăng, đối mặt với tiếng bước chân của Sở Sở, cô vội vàng tìm cớ ngăn lại, đồng thời giơ chân hung hăng giẫm hắn một cái.
Vệ Lăng nhìn thấy vợ giận, vội vàng buông tay, thiên trường địa cữu, không vội trong nhất thời này.
Vừa nãy hắn chỉ là lần đầu nhận ra điểm tốt của vợ, nhất thời quá trớn mới không giữ chừng mực.
Tần Thanh Man có được tự do hờn dỗi lườm Vệ Lăng, sau đó quay người dùng giỏ mây đựng một ít nấm hoàng kim, hoa kim châm khô, hơi đỏ mặt đi ra khỏi phòng trữ đồ.
Vệ Lăng đứng trong phòng trữ đồ nửa phút mới đi ra.
Lúc này, Sở Sở đã vô cùng ngoan ngoãn nhóm bếp lửa lên: "Chị, có phải nồi trên bếp hơi nhỏ không?" Con cá họ bắt được hôm nay gần mười ký, chiếc nồi sắt nhỏ trên bếp vốn không hầm được con cá lớn như vậy.
"Dùng nồi sắt trên bếp lớn hầm, chị nấu món cá hầm nồi sắt cho các em, đảm bảo khiến các em ăn ngon không dừng lại được."
Tần Thanh Man đổ nước sôi ngâm nấm hoàng kim và kim châm.