"Chị biết rồi." Khóe mắt Tần Thanh Man cũng nhìn thấy nước trong nồi sôi lên, cô không lập tức xử lý đậu phụ mà ném rơm đã rửa sạch vào trong nước sôi để nấu, sau khi nấu năm phút mới vớt ra làm khô nước rồi bỏ trước bếp lò ở phòng khách hong.
Rơm rỗng ruột, là vật liệu dẫn lửa, Tần Thanh Man lo lắng nóng quá sẽ cháy, đặc biệt căn dặn Vệ Lăng để ý trở mặt.
Xử lý rơm xong, Tần Thanh Man đổ nước đã dùng đi, rửa nồi nấu nước lần nữa.
Năm sáu phút sau, Vệ Lăng cầm rơm hong khô trở lại.
Tần Thanh Man sờ rơm, phát hiện quả thật sau khi khô hết bèn trải một lớp dày trong giỏ mây, vừa trải xong, nước trong nồi đã sôi rồi.
Không cần Sở Sở nhắc nhở, Tần Thanh Man đặt một miếng đậu phụ trên tay trái, tay phải cầm dao cắt đậu phụ thành miếng vuông to chừng một tấc ngay ngắn đặt vào trong nồi nước sôi, bỏ liên tục mấy miếng đậu vào mới dừng lại.
Sau đó, nhận lấy đũa do Vệ Lăng đưa tới gắp từng miếng từng miếng đậu phụ lên bỏ vào trong giỏ mây đã trải sẵn rơm.
Giữa các miếng đậu phụ được bày ra giữ một khoảng trống nhất định để tiện cho đậu phụ lên men mọc ra nấm sợi.
Nấm sợi tràn ra, tới lúc đó bù xù lông vô cùng đáng yêu.
Đây là lần đầu tiên Tần Thanh Man làm đậu phụ lông, cô biết đậu phụ lông làm thế nào là do lúc nhỏ nhìn bà nội làm rồi ghi nhớ, ghi nhớ không có nghĩa hoàn toàn biết làm. Cho nên cô không định làm tất cả đậu phụ tươi thành đậu phụ lông.
Làm một nửa, nửa còn lại để đông, có thể ăn được tới lúc tuyết tan năm sau.
"A Lăng, giúp em phủ một lớp rơm."
Tần Thanh Man nhìn đậu phụ trong giỏ mây sắp được trải kín, chỉ huy Vệ Lăng giúp cô đậy một lớp rơm trên đậu phụ vừa trụng qua, phủ rơm mới lên, cô mới bỏ đậu phụ vào trong nồi lần nữa, đậu phụ lăn một vòng rồi vớt lên trải lên rơm.
Trải lên từng lớp, cuối cùng trải được năm lớp.
Trải xong năm lớp đậu phụ tươi còn thừa ba miếng, mỗi miếng đậu phụ đều rất lớn, ít nhất phải một ký.
"A Lăng, anh giúp em xách giỏ mây tới phòng khách đặt gần tường, không cần gần bếp lò quá, nhưng cũng phải để đậu phụ trong giỏ mây cảm nhận được nhiệt độ." Tần Thanh Man vừa cắt đậu phụ còn lại thành miếng to dày bỏ vào trong chậu vừa căn dặn Vệ Lăng.
Cô định cắt xong chút đậu phụ còn lại này rồi bỏ vào trong tuyết ủ đông.
Vệ Lăng rất nhanh, từ phòng khách quay lại ngay, không cần Tần Thanh Man nhắc nhở đã bưng đậu phụ cắt xong ra bên ngoài ủ đông.
Bận rộn tới bây giờ, cả nhà bếp đã sớm lan tràn hương thơm ngào ngạt.
Thịt cá vốn tươi ngon, còn kết hợp với nấm hoàng kim, nấm kim châm, còn có một chút hương vị dầu mỡ của thịt ba chỉ, đã sớm khiến ba người trong nhà đều không kiềm chế nổi, trong khoang miệng điên cuồng bài tiết nước bọt.
"Chị, có thể ăn rồi sao?"
Lúc này, Sở Sở thực sự không chịu nổi nữa, giống như một cái đuôi nhỏ bám theo phía sau Tần Thanh Man.
"Em đợi chị mở nắp nồi xem thử." Tần Thanh Man nhìn nước sôi đã chần đậu phụ trong nồi rồi dùng nắp đậy lại, trong lòng bếp vẫn còn hơi ấm của lửa, tới khi họ ăn cơm xong, nước này sẽ nguội, tới lúc đó có thể dùng để rửa bát.
"Chị, mau mở nắp."
Sở Sở lanh lợi cầm giỏ đựng đồ ăn tới, viền nồi đã dán bánh, chắc chắn phải lấy bánh xuống trước.
Tần Thanh Man vô cùng hài lòng với sự nhanh nhạy của Sở Sở, vừa hay nhìn thấy Vệ Lăng đi vào, nói: "A Lăng, đóng cửa lại, chúng ta chuẩn bị ăn cơm."
"Được." Vệ Lăng thuận tay đóng chặt cửa phía sau, cửa vừa đóng, hơi lạnh bên ngoài đã bị nhốt lại ngoài cửa.
Lúc này, Tần Thanh Man vừa hay mở nắp nồi ra.
Nắp nồi vừa được mở ra, hơi nước màu trắng lập tức bốc lên nghi ngút.
Hương thơm vẫn luôn bị khóa chặt trong nồi cũng theo hơi nóng này nhanh chóng tỏa ra cả gian bếp, sau đó thông qua mỗi một khe hở nhỏ trong nhà bếp lan tỏa khắp nhà họ Tần, xong rồi lại tỏa rộng ra ngoài như giảm dần.
Nhà Khương Lâm Sơn bên cạnh đang ăn cơm, hôm nay nhà ông ta cũng ăn cá.
Nhưng không nỡ ăn hết, chỉ nấu một phần tư, độ tươi ngon của thịt cá khiến cả nhà ăn tới mức đầu cũng không ngẩng lên. Chính vào lúc này, họ ngửi được hương thơm thịt cá còn tươi ngon hơn nhà mình.
Khương Lâm Sơn hít mũi, không nhịn được nhìn Tần Hương cảm thán nói: "Mẹ bọn trẻ, Thanh Man có tay nghề này từ khi nào vậy, nấu món này thơm chết mất, sớm biết nó nấu ăn ngon như vậy, ngưỡng cửa cầu thân đã sớm bị giẫm bằng rồi."
Khương Đông Mai đang ăn cơm cũng tò mò nhìn Tần Hương.
Tần Hương thích thú uống một ngụm canh cá mới nói: "Chuyện này có gì lạ đâu, trước đây mọi người chúng ta không biết tay nghề của Thanh Man, đó là vì trong nhà nghèo, vốn không có cơ hội cho nó thể hiện tay nghề. Vì vậy, nó gả cho người đàn ông có bản lĩnh, ngày nào cũng có thịt ăn, đương nhiên cũng không cần giấu giếm tay nghề nữa."
Nếu là trước đây, chắc chắn Tần Hương sẽ không nói giúp Tần Thanh Man, nhưng không phải bây giờ quan hệ hai nhà đã tốt lên rồi sao, tốt rồi đương nhiên phải khen người nhà mẹ mình.