"Cũng đúng, lúc anh cả và chị dâu còn sống, trong nhà cũng không cho con bé Thanh Man đó nấu cơm gì, chúng ta không biết con bé Thanh Man có tay nghề nấu nướng cũng bình thường." Khương Lâm Sơn cảm thấy vợ nói đúng.
Khương Đông Mai cũng lời muốn nói, nhìn sắc mặt của cha mẹ, thấy trên mặt hai người đều tươi cười, mới yên tâm tiếp một câu: "Cha, mẹ, mợ của con nấu ăn vô cùng ngon, nói không chừng chị Thanh Man của con là di truyền tay nghề tuyệt đỉnh của mợ con."
Tần Hương và Khương Lâm Sơn nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
"Thật sự có khả năng này, năm xưa mỗi lần chúng ta về, đều do chị dâu nấu nướng, món ăn tương tự, mùi vị chị dâu nấu ra quả thật ngon hơn chúng ta nấu." Lúc Tần Hương nói lời này, trong mắt ngập tràn hồi ức.
"Ừm, đúng vậy."
Khương Lâm Sơn múc cho vợ bát canh gà hầm với nấm đầu khỉ, căn dặn nói: "Vợ à, uống mau lên, uống rồi mới khỏe nhanh được."
Ông ta vẫn rất quan tâm vợ.
Được chồng chăm sóc, gương mặt già nua của Tần Hương hơi ửng đỏ, nhìn con gái cúi đầu ăn cơm, tâm mãn ý nguyện uống canh bồi bổ.
Khương Đông Mai chỉ có thể ăn thêm vài đũa thịt cá.
Nấm đầu khỉ ở nhà cô ta rất ít, thi thoảng cô ta chỉ có thể ăn được một ít, bây giờ mẹ phải tẩm bổ, đã sớm hết phần của cô ta rồi, nhưng cũng có thể hiểu được.
Cuộc nói chuyện riêng tư của nhà Tần Hương cũng đang lưu truyền trong rất nhiều gia đình trong thôn.
Gần đây nhà Tần Thanh Man vừa tới giờ cơm lại thường tỏa ra hương thơm mê người, mọi người vô cùng thèm thuồng, cũng đều nghĩ tại sao món ăn của nhà họ Tần lại đột nhiên thơm như vậy. Đương nhiên người già trong thôn nhớ cha mẹ của nguyên chủ, có người đưa ra câu hỏi, trực tiếp được người khác phổ cập tay nghề lợi hại của vợ anh cả Tần năm xưa.
Nghe nói tổ tiên của mẹ Sở Sở là đầu bếp trong hoàng cung.
Tần Thanh Man vốn không biết tay nghề nấu nướng của mình đã sớm được mọi người quy kết xuất xứ, lúc này, cô đang lấy bánh dán trên viền nồi.
Thực ra bánh dán như thế này ở Đông Bắc còn có một cái tên rất hay.
Tên là bánh xốp đầu cá.
Trải qua hầm nấu, một nửa bánh dán chặt viền nồi, gần vị trí viền nồi đã sớm được nướng tới vàng óng giòn tan, gần một nửa khác đã trượt vào trong nồi thấm đầy nước, mềm mại tươi ngon, có thể nói là hai loại mỹ vị cực hạn.
"Chín rồi sao? Chín rồi sao, chị, trông bánh ngon quá."
Sở Sở sốt ruột bắt đầu liếm môi.
Thịt cá thơm, bánh cũng thơm, cậu nhìn tới hoa mắt đã không biết ăn cái gì trước mới được.
"Chị không biết chín chưa, Sở Sở và A Lăng nếm thử giúp chị."
Tần Thanh Man dùng vá múc một miếng bánh ngô đưa cho Vệ Lăng, nhắc nhở nói: "Nóng, thổi nguội rồi thử."
"Được." Vệ Lăng cam tâm tình nguyện chấp nhận nhiệm vụ đút ăn.
Một miếng bánh nóng hổi đảo trở qua lại trong tay hai người vài lần, nhiệt độ đã trở nên vừa chuẩn.
Vệ Lăng xé phần ngâm qua nước canh rồi nhét vào trong miệng Sở Sở.
"Ngon không?"
Câu hỏi là ngon không chứ không phải là chín chưa.
Sở Sở nhanh chóng gật đầu, miệng nhỏ mấp máy không ngừng nhai, đồng thời dùng tay nhỏ ra hiệu Vệ Lăng mau chóng nếm thử.
Bánh đã hấp thu nước quá ngon, còn ngon hơn thịt cậu từng ăn trước kia.
Vệ Lăng thấy Sở Sở ăn tới mức hài lòng lại vui vẻ, lúc này mới xé một chút bánh đút cho Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man đang xúc bánh dán trên viền nồi, không ngờ Vệ Lăng ngay cả mình cũng đút, khoảnh khắc ngây người đã cắn trúng ngón tay của Vệ Lăng.
Ngón tay của Vệ Lăng mang theo nốt chai mỏng, vô cùng có cảm giác tồn tại.
Tần Thanh Man cảm nhận được cường thế ở ngón tay của Vệ Lăng, đương nhiên ngón tay của Vệ Lăng cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại trong khoang miệng Tần Thanh Man.
Sự mềm mại này còn rõ rệt hơn hắn dùng môi lưỡi để cảm nhận.
Tần Thanh Man kinh ngạc vội vàng há miệng dùng đầu lưỡi đẩy ngón tay của Vệ Lăng ra, hàm hồ nói: "Các anh ăn đi, mặc kệ em." Vừa nãy cô thật sự bị Vệ Lăng dọa sợ, một phút đó khiến cô suýt chút không đứng vững.
"Ừm."
Vệ Lăng không ngờ đút thức ăn đơn giản sẽ xuất hiện ra bất ngờ như vậy.
Tuy ngón tay đã rời khỏi miệng của Tần Thanh Man, nhưng cảm giác vẫn còn lưu lại trên ngón tay lại nhắc nhở hắn vừa nãy đã trải qua cái gì.
"Anh rể, bánh cực kỳ ngon, anh mau nếm thử."
Lúc này, bánh trong miệng Sở Sở đã được cậu nuốt xuống, mới có cơ hội mở miệng.
"Được, anh nếm thử." Vệ Lăng bị Sở Sở thúc giục vô thức xé một miếng bánh nhét vào trong miệng, mà hai ngón tay đó chính là ngón tay 'gây chuyện' ở chỗ Tần Thanh Man vừa nãy, ngón tay kề tới cánh môi, hắn mới phản ứng làm như vậy chung quy sẽ khiến người khác hiểu lầm.
Dư quang nơi khóe mắt Tần Thanh Man luôn để ý Vệ Lăng.
Nhìn thấy ngón tay vừa bị mình ngậm chạm vào bờ môi của Vệ Lăng, mặt cực kỳ đỏ, cực kỳ đỏ.
Cũng không biết là xấu hổ hay là bị hơi nóng trong nồi hun đỏ.
Vành tai của Vệ Lăng cũng hơi đỏ.
Vừa nãy hắn thật sự không cố ý.