"Anh rể, ngon chứ, cho em nếm thử phần giòn." Một đứa trẻ như Sở Sở vốn không biết hoạt động trong lòng hai người lớn, rất dứt khoát nhờ Vệ Lăng cho mình nếm bánh nữa.
"Được."
Vệ Lăng hồi thần, tầm mắt cũng từ trên mặt Tần Thanh Man dời lên bánh trước mắt.
Hắn dùng khăn lau sạch sẽ bên cạnh lau ngón tay mới xé bánh cho Sở Sở, lần xé bánh này không chỉ là xé một chút, mà là xé một miếng nhỏ trực tiếp đưa cho Sở Sở, cho thằng bé tự cầm gặm.
Sở Sở nhận bánh thích thú gặm.
Nửa bánh được nướng tới vàng óng khá mỏng, vừa giòn vừa thơm, cắn vào trong miệng giòn răng rắc.
Tần Thanh Man cật lực ngó lơ tầm mắt của Vệ Lăng, tay chân lưu loát xúc toàn bộ bánh dán vào giỏ đựng thức ăn rồi mới kiểm tra cá trong nồi.
Cá lớn, là hầm cả con, trải qua hầm nấu nửa tiếng không chỉ không hầm nát, độ sệt của nước vừa chuẩn.
"A Lăng, anh đi lấy nồi sắt nhỏ trong phòng tới, dùng nồi múc một phần hôm nay ăn."
Tần Thanh Man đã chọc phá sự xấu hổ bất ngờ bằng khát vọng mỹ thực.
"Anh đi ngay đây." Vệ lăng ngậm cái bánh chưa ăn hết vào trong miệng rồi tới phòng khách, cầm nồi nhỏ đồng thời nhân tiện thêm mấy khúc củi vào lò, dùng để duy trì nhiệt độ trong phòng khách, chốc nữa họ sẽ ăn cơm ở trong phòng.
Một con cá lớn cộng thêm nấm hoàng kim, đậu phụ đông, hầm xong được hơn nửa nồi, thật sự không ít.
Nhiều như vậy, Tần Thanh Man bọn họ không thể ăn hết trong một lần, chỉ múc một phần tư vào trong nồi sắt nhỏ.
Đậy nắp phần cá còn lại, đợi ăn cơm xong rồi xử lý một thể. Trong nồi sắt nhỏ, Tần Thanh Man rắc lên một nắm tỏi tươi cắt xong, sắc hương lập tức đầy đủ.
"Ăn cơm, ăn cơm."
Sở Sở tích cực đi bưng bát đũa, Vệ Lăng xách nồi nhỏ quay lại phòng khách bắc lên lò.
Mùa đông rét buốt, gia đình ba người vây quanh lò ăn cơm.
Miếng cá đầu tiên vào miệng, Tần Thanh Man hài lòng híp mắt lại.
Không hổ là mỹ thực từng xuất hiện trên chương trình mỹ thực nổi tiếng sau này, Tần Thanh Man không nấu phức tạp, chỉ kích phát ra toàn bộ sự tươi ngon của thịt cá, thịt cá tươi ngon không hề có chút vị tanh của cá nước ngọt nào.
Vừa tươi vừa mềm.
Cộng thêm hỗ trợ của nấm hoàng kim và nấm kim châm, món cá này làm sao có thể dùng một chữ tươi đã có thể ca ngợi được hết.
Ngon, ngon tới mức cả nhà hoàn toàn không dừng hạ đũa gắp.
Vệ Lăng ăn thịt cá lộ ra hiểu cảm hưởng thụ, năm đó chỉ khi hắn ở phủ quốc công mới cảm nhận được hương vị tươi ngon này, không ngờ nhiều năm sau hắn lại lần nữa cảm nhận được sự tươi ngon tới từ thịt cá này.
"Chị, anh rể, đậu phụ cũng ngon, shhh --"
Sở Sở gắp một đũa đậu phụ đông cho vào miệng, mùi vị của đậu phụ đã thấm đầy nước canh tinh túy hoàn toàn không kém gì thịt cá.
Thằng bé bị nóng tới hít hà cũng không nỡ phun đậu phụ trong miệng ra.
"Đậu phụ nóng, thổi nguội rồi ăn." Tần Thanh Man vội vàng đưa ly nước ấm cho Sở Sở, định cho thằng bé tổng hợp nhiệt độ trong miệng một chút.
"Không...không cần đâu, chị."
Sở Sở há miệng quạt gió, cậu không nỡ phá hoại mùi vị của đậu phụ.
"Không thể ăn quá nóng, sẽ bỏng cuống họng." Tần Thanh Man không tán đồng cách làm của Sở Sở.
"Chị, em biết rồi, không có lần sau đâu." Sở Sở nuốt đậu phụ trong miệng xuống, vội vàng ngoan ngoãn nhận sai, đồng thời cũng ghi nhớ lời của Tần Thanh Man vào lòng, bởi vì lúc này cậu đang lè đầu lưỡi ra hà hơi giống như cún con.
Vừa nãy cậu thật sự bị bỏng.
Tần Thanh Man lập tức kiểm tra lưỡi của thằng bé, phát hiện chỉ hơi đỏ một chút mới yên tâm.
Lúc này, cô hoàn toàn không dám cho thằng bé tự ăn.
Tần Thanh Man gắp một miếng đậu phụ đông trong nồi nói với Sở Sở: "Em xem, đậu phụ đã đông lạnh đều là lỗ hổng, trong những lổ hổng này đều là nước canh, canh nóng cỡ nào, đậu phụ nóng cỡ đó, lúc ăn phải để nguội một chút."
Trong lúc nói, Tần Thanh Man nhận lấy đĩa do Vệ Lăng đặc biệt tới nhà bếp cầm tới đặt trước mặt Sở Sở, căn dặn: "Muốn ăn gì tự gắp, nhưng phải gắp vào trong đĩa trước, đợi nguội rồi gắp vào trong bát ăn."
"Em biết rồi, chị."
Sở Sở ngoan ngoãn làm theo trình tự.
Cả nhà ăn một bữa cơm vô cùng thỏa mãn, cuối cùng đều ngồi ì trên ghế.
Thịt cá tươi ngon quá ngon, bất cẩn khiến mọi người đều ăn hơi nhiều.
"Nghỉ một lúc rồi dọn." Tần Thanh Man ngăn Vệ Lăng lập tức thu dọn, bản thân cô cũng không muốn hoạt động, sao lại không biết ngại để Vệ Lăng lập tức thu dọn tàn cục được.
Sở Sở cũng ngồi ì trên ghế làm như thật gật đầu: "Anh rể, anh nghe theo chị em đi, nghỉ một lát đã, chốc nữa cả nhà chúng ta cùng dọn dẹp." Nói xong, cậu còn vươn tay xoa bụng cười ha ha.
Có hơi chướng, lâu rồi chưa ăn chướng như vậy.
Vệ Lăng thấy hai chị em Tần Thanh Man ngồi cùng một tư thế, mỉm cười, cũng ngồi xuống.