Cả cá lẫn đồ ăn kèm trong nồi sắt nhỏ đều bị họ ăn sạch sẽ, chút nước canh còn lại cuối cùng đều ngâm bánh bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ba người ăn quá no ngồi trên ghế nhất thời đều im lặng, trong phòng khách ấm áp, ba người lặng lẽ hồi tưởng lại hương vị của thịt cá.
Lại nghĩ tới trên bếp còn có không ít thịt cá, ba người càng mong đợi tới ngày mai.
"Vợ ơi, may mà Đỗ Hoành Nghị bọn họ không ở đây, có họ ở đây, anh đảm bảo một nồi thịt cá cũng không đủ cho mọi người ăn." Vệ Lăng nhớ tới sức ăn của mấy chiến hữu, hiếm khi nói một câu vui đùa với Tần Thanh Man.
"Không sao, trong nhà vẫn còn vài con, đủ cho mọi người ăn."
Tần Thanh Man không phải người keo kiệt, mấy người Đỗ Hoành Nghị đều nói rõ sẽ giao phiếu lương thực thi thoảng kết nhóm ăn cơm, ở trong tình huống dồi dào vật tư, cô không tới mức kiệt sỉ vài con cá, dù sao số cá này cũng không tốn tiền mua, cùng lắm ăn hết đợi Vệ Lăng có thời gian sẽ bắt thêm vài con nữa.
Vệ Lăng cũng đã nghĩ tới chuyện này, nói: "Vợ, hay là ngày mai anh đi bắt ít cá về đông lạnh, nếu tết Đỗ Hoành Nghị bọn họ không ở lại doanh trại thì có thể sẽ cùng ăn cơm giao thừa với chúng ta."
"Tạm thời không bắt nữa."
Tần Thanh Man nghiêm túc suy nghĩ rồi từ chối, mà cô từ chối như vậy cũng có lý lẽ.
Không lo thiếu chỉ lo không đều, sông là sông của tất cả mọi người, ai cũng có thể hưởng thụ tài nguyên trong sông, nhưng nếu người khác đều chỉ có thể lực bất tòng tâm, họ lại bắt hết cá lớn vào nhà, sẽ có người cảm thấy không công bằng.
Bây giờ như thế này là tốt rồi, ăn ít đi một chút, có thể để dành hai con còn lại tới tết.
Vệ Lăng rất thông minh, cho dù Tần Thanh Man không nói rõ hắn cũng lập tức hiểu nguồn căn bên trong, gật đầu đồng ý cách làm của Tần Thanh Man.
Chỉ có Sở Sở không hiểu, nhưng cậu rất ngoan ngoãn, không hỏi nhiều.
Dù sao thì trong nhà cũng không thiếu cái ăn, cậu ăn gì cũng vui.
Gia đình ba người ngồi tiêu hóa thức ăn một lúc mới đứng dậy dọn dẹp, Tần Thanh Man và Vệ Lăng dọn bát đũa tới nhà bếp rửa, nhân tiện dùng chậu lớn múc thịt cá còn lại trong nồi ra đậy cất, cứ để ở nhà bếp cũng không vướng bận.
Một lúc sau, lửa trong nhà bếp đã tắt, nhiệt độ trong cả gian bếp đều sẽ giảm xuống, không tới mức âm hai ba mươi độ như bên ngoài, nhưng cũng có thể đạt tới nhiệt độ ướp lạnh ngăn đá sau này.
Nhiệt độ như vậy bỏ rau trong thời gian ngắn sẽ không hỏng.
Tần Thanh Man và Vệ Lăng ngọt ngào dọn dẹp trong bếp, Sở Sở cũng ngoan ngoãn ở trong phòng khách quét nhà.
Ăn cơm xong, bên lò lửa đều là xương cá.
Tần Thanh Man cũng không biết cá này tên là gì, dù sao cũng rất ít xương, chỉ có một khúc xương chính to, lúc này xương chính còn lại đều bị ném trên mặt đất.
Sở Sở suy nghĩ, thấy xương cũng không đâm người, dứt khoát thu thập xương ném cho hai con ngỗng.
Hình như ngỗng nhà cậu chưa ăn gì.
Ném xương xong, Sở Sở quét sạch sàn nhà rồi đi xem xách nước trong ấm.
Một ấm nước đầy, đủ cho mọi người rửa mặt buổi tối.
Người nhà họ Tần đều quen buổi tối ăn cơm xong sẽ rửa mặt, như vậy nếu buồn ngủ cũng có thể lập tức lên giường đi ngủ, không tới mức lúc gần ngủ mới đi rửa mặt, khi đó rửa mặt rất dễ rửa sạch cơn buồn ngủ.
Sở Sở cũng không đợi Tần Thanh Man và Vệ Lăng, sắp xếp cho bản thân trước.
Mấy ngày trước vừa gội đầu, hôm nay cực kỳ lạnh, người không bẩn, đầu cũng không dầu, thằng bé không định tắm, cậu chỉ rửa mặt và tay, sau đó đổ nước vào trong chậu ngâm chân.
Thường xuyên ngâm chân bôi dầu Cáp Lợi, như vậy mùa đông mới không bị nứt da.
Sở Sở từng thấy một số đứa trẻ không thích tắm, rửa chân, vừa tới mùa đông mười ngày nửa tháng đều không rửa chân, càng không rửa chân càng dễ nứt nẻ, vừa bị nứt nẻ, ngón tay, ngón chân đã phù lên giống như củ cải.
Đỏ au trông rất đáng sợ, trường hợp nghiêm trọng còn sẽ chảy mủ.
"Yo, Sở Sở của chúng ta đã rửa chân xong rồi?" Tần Thanh Man và Vệ Lăng dọn dẹp nhà bếp xong, vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Sở Sở đang bôi dầu Cáp Lợi.
Chân nhỏ trắng nõn trông rất đáng yêu.
"Thơm ngát." Sở Sở duỗi thẳng chân cho Tần Thanh Man xem.
"Quả thật rất thơm." Tần Thanh Man cười sờ chân của thằng bé, sau đó bồng thằng bé lên dẫn tới giường ở phòng phía tây.
Giường sưởi đã sớm được đốt lên, không chỉ trên giường ấm áp, cả căn phòng cũng ấm áp.
"Chị, chị với anh rể nhanh lên một xíu, chốc nữa em muốn nghe kể chuyện." Sở Sở ở trên giường vui vẻ lăn lộn.
Thời này không có hoạt động giải trí gì, trẻ nhỏ nghe kể chuyện chính là chuyện vui vẻ nhất.
"Được được được, nghe lời Sở Sở của chúng ta." Tần Thanh Man căn dặn Sở Sở đừng để bị cảm rồi ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, Vệ Lăng đã đổ nước rửa mặt cho Tần Thanh Man rồi, hắn đang đánh răng.
Hai người đan xen xử lý, rửa mặt xong, đánh răng xong, còn một bức cuối cùng, đó chính là rửa chân.
"Vợ, anh thấy không còn nhiều nước nóng, em rửa trước, rửa xong anh mới rửa."
Vệ Lăng kiểm tra nước trong ấm không định đun nữa, đun nữa còn phí củi, phí thời gian.
Tần Thanh Man ngây người, nhìn chậu rửa chân đang bốc hơi nóng trước mặt nói: "Rửa cùng đi." Cô và Vệ Lăng đều không có hôi chân, không cần để Vệ Lăng rửa nước mình dùng thừa lại, dứt khoát cùng nhau rửa là được rồi.
Trời lạnh, đợi cô rửa xong đoán chừng nước cũng không còn nóng nữa.
"Cùng nhau rửa?" Vệ Lăng bởi vì câu nói này của Tần Thanh Man mà nhịp tim tăng nhanh.