"Vợ ơi, anh xoa nhẹ một chút." Lúc này, Vệ Lăng không mang tâm tư hỗn loạn, cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn xoa chân cho Tần Thanh Man.
Sống một năm ở thế giới này, hắn đã thay đổi rất nhiều.
Nếu còn là thế tử quốc công ngày trước, hắn sẽ không rửa chân cho bất cứ người phụ nữ nào, nhưng lúc đối mặt với Tần Thanh Man, hắn cam tâm tình nguyện, thậm chí cảm thấy rửa chân cho vợ là một chuyện phát triển tình cảm.
"Được....được thôi."
Chân trái của Tần Thanh Man đã bị Vệ Lăng nắm trong tay, lúc này nói từ chối cũng quá vô lý, dứt khoát cứng da đầu gật đầu đồng ý.
"Vợ ơi, anh sẽ cẩn thận không xoa đau em."
Vệ Lăng tưởng Tần Thanh Man sợ đau, trấn an một câu, sau đó bắt đầu vừa rửa chân vừa xoa bóp cho Tần Thanh Man.
Nước nóng theo sự xoa bóp nặng nhẹ vừa đủ của ngón tay Vệ Lăng quả thật càng có thể giảm mệt mỏi.
Tần Thanh Man vừa được bóp vài cái đã biết lợi ích bên trong, lập tức rạng rỡ nhìn Vệ Lăng bóp chân cho mình.
Đôi chân nhỏ nhắn xinh đẹp đang ở trong bàn tay chai sần ngoan ngoãn mặc cho người khác xử trí.
Sau mấy giây, Tần Thanh Man thoải mái tới mức ngón chân cũng co quắp lại.
Người chưa từng bóp chân vĩnh viễn không biết rốt cuộc bóp chân thoải mái nhường nào, loại thoải mái này lan từ chân tới tim, khiến cả người nhẹ nhõm.
Vệ Lăng không bóp một chân quá lâu, sau một phút là đặt vào trong chậu, dùng nước nóng bọc lại.
Lần này không cần Vệ Lăng chủ động, Tần Thanh man tự động đặt chân phải vào lòng bàn tay Vệ Lăng, tuy mặt vẫn hơi đỏ, nhưng giống như đường giới hạn, chỉ cần đường giới hạn lùi lại, rất nhiều thứ cũng tự nhiên và dễ dàng rất nhiều.
Vệ Lăng ôn nhu nhìn Tần Thanh Man, sau đó ăn ý xoa chân phải cho vợ.
Xoa xong mới cầm khăn lau chân bên cạnh cẩn thận lau khô nước trên chân Tần Thanh Man, bôi dầu Cáp Lợi.
Dầu Cáp Lợi vừa tốt vừa rẻ, là sản phẩm giữ ẩm mùa đông tất cả mọi người đều dùng được.
"A Lăng, anh cũng bôi chút dầu Cáp Lợi lên chân anh đi." Khi Tần Thanh Man mang vớ khô sạch, thấy Vệ Lăng lau chân rồi chuẩn bị mang dép, vội vàng nhắc nhở một tiếng.
Ở khu vực Đông Bắc này, bảo vệ tay chân kiểu gì cũng không quá đáng.
"Được." Đối mặt với dầu Cáp Lợi được Tần Thanh Man đưa tới trước mặt mình, Vệ Lăng khựng lại một giây mới vui vẻ nhận lấy.
"A Lăng, em đan đôi vớ cho anh rồi, em đi lấy cho anh, chỗ chúng ta lạnh, lúc chưa ngủ nên mang vớ." Tần Thanh Man xử lý xong bản thân rồi đứng dậy đi sang bên cạnh rửa tay, sau đó về phòng phía tây.
Vệ Lăng không ngờ Tần Thanh Man sẽ đan vớ cho mình, nhìn dép mới bên chậu rửa chân, bật cười.
Vợ càng thương hắn, hắn càng vui.
Tần Thanh Man quay lại rất nhanh, trong tay đang cầm một đôi vớ bằng len mới toanh, đây là vớ cô tranh thủ lúc rảnh rỗi đan được.
Vệ Lăng nhận lấy vớ len, trong lòng ấm áp.
Hắn biết trong lòng vợ hắn có hắn.
Mang vớ mới, Vệ Lăng không cho Tần Thanh Man làm việc, tự xách chậu rửa chân nặng trịch ra ngoài đổ nước, đổ xong còn múc nước rửa sạch chậu rửa chân mới cầm về phòng khách, sau khi bỏ chậu xuống mới thêm một gáo nước sạch.
Phòng khách thường phải đốt lò, nhiệt độ cao, không khí khá khô hanh, chỗ đường nối của chậu rửa chân bằng gỗ dễ khô nứt, cho nước vào mới khó rò nước.
"A Lăng, về phòng thôi."
Vào lúc Vệ Lăng dọn dẹp chậu rửa chân, Tần Thanh Man cũng đóng lò lại.
"Ừm, về thôi." Vệ Lăng rửa tay xong, lau khô nước trên tay bưng đèn dầu cổ đi.
Từ sau lần trước Tần Thanh Man suýt chút bị hoa đèn làm bỏng tay, hắn luôn là người cuối cùng bưng đèn dầu cổ.
"Lần trước đã mua đèn Hoa Kỳ, ngày mai đổi sang đèn Hoa Kỳ đi." Tần Thanh Man nói với Vệ Lăng đang bưng đèn dầu cổ.
Đèn Hoa Kỳ có lồng đèn, phòng gió phòng dầu bắn, quả thật an toàn hơn, Sở Sở dùng cũng tiện, Tần Thanh Man đã muốn đổi sang đèn Hoa Kỳ dùng từ lâu rồi.
"Được, ngày mai sẽ đổi, nếu không đủ dùng thì hôm nào chúng ta đi mua thêm, có lẽ cung tiêu xã trên thị trấn có bán." Vệ Lăng kiểm tra xong cửa nẻo rồi theo Tần Thanh Man về phòng.
Kết quả vừa vào phòng phía tây, hai vợ chồng đã nhìn thấy Sở Sở đã ngủ từ lâu.
Chẳng trách họ cảm thấy phòng phía tây yên ắng như vậy, hóa ra thằng bé nằm quá ấm và tự ngủ rồi.