"Ngày mai chắc chắn Sở Sở sẽ trách anh." Tần Thanh man nhìn Vệ Lăng mỉm cười.
Vệ Lăng cảm thấy mình oan, hắn cũng không chậm trễ mấy phút, ai biết thằng bé dễ ngủ như vậy, xem ra ngày mai phải đền tội rồi, hắn nghĩ ngợi, nói: "Ngày mai làm đèn băng." Nếu đã nhặt băng về, đương nhiên phải làm thành thành phẩm.
"Được, ngày mai làm đèn băng."
Tâm hồn trẻ con của Tần Thanh Man vẫn còn đó, cô không biết thời đại này có lưu hành làm đèn băng không, nhưng sau này đèn băng của Cáp Nhĩ Tân vô cùng nổi tiếng.
Các loại đèn băng, tượng băng, mùa đông hàng năm Cáp Nhĩ Tân là thế giới vui vẻ của băng tuyết.
Sở Sở ngủ rồi, hai vợ chồng không thể ngủ sớm như vậy, lúc này đoán chừng vẫn chưa tới tám giờ, thằng bé ngủ sớm như vậy có lẽ do chơi cả ngày thấm mệt, nhưng đối với người lớn mà nói, buổi tối mới vừa mới tới.
Tần Thanh Man nhìn hai cái chăn kề sát nhau, có việc chung giường chung gối đêm qua, cô đã có thể chấp nhận sự thật ngủ cùng với Vệ Lăng rồi.
Cởi giày, mang vớ mới lên giường.
"A Lăng, chúng ta kéo len một lúc." Tần Thanh Man chỉ huy Vệ Lăng.
"Được." Vệ lăng đặt đèn dầu cổ ở đầu giường, sau đó cũng lên giường.
Hai vợ chồng ngồi đối diện trên giường, bắt đầu kéo len, cũng bắt đầu nhỏ tiếng nói chuyện, trước đây trong nhà đã mua rất nhiều thứ, những thứ này đều phải được sắp xếp, còn có chuyện sửa nhà năm sau, có vô số vấn đề có thể nói.
"Vợ à, anh thấy trong nhà không có tủ, chúng ta có cần mua một cái tủ quần áo lớn không?"
Vệ Lăng nhìn trong phòng chỉ có duy nhất một cái bàn bày đầy đồ, lại nhìn cái rương gỗ to ở đuôi giường.
Hắn chỉ mang một số vật phẩm của mình từ ký túc xá, còn có rất nhiều thứ chưa lấy, nếu mang tới hết, không có tủ thì không thể nào chứa hết toàn bộ.
Tần Thanh Man thuận theo tầm mắt của Vệ Lăng nhìn cái rương gỗ ở đuôi giường.
Cặp rương gỗ lớn này là rương lúc kết hôn của cha mẹ nguyên chủ, đã hai mươi năm rồi, giữ gìn rất tốt, tuy mang màu gỗ nguyên bản, nhưng giống như mới, cô ảm thấy dùng thêm trăm năm nữa cũng không thành vấn đề.
Nhưng quả thật rương cũng có tính hạn chế của rương.
Tất cả quần áo chỉ có thể xếp lại để vào, nếu nhiều đồ thì không bỏ hết, vải họ mua khi trước bây giờ chỉ có thể đặt trên mặt rương dùng vải cũ sạch sẽ phủ lại tránh bụi.
"Em nhớ trong thôn có hộ gia đình biết đóng tủ, gia công vô cùng tốt, mua thì không cần đi mua nữa, ngày mai em tìm lúc nào đó tới nhà nói chuyện với người ta, đặt một lô đồ gia dụng, nhân lúc mùa đông không cần làm việc, có lẽ có thể đóng ra kịp." Tần Thanh Man vẫn rất tin tưởng tay nghề của người nông thôn, đồ làm ra chưa chắc kém hơn đồ mua ở cung tiêu xã, quan trọng một chút còn có thể dựa theo yêu cầu của mình mà làm.
"Vợ à, vậy ngày mai em đi hỏi thử, chúng ta có thể chuẩn bị đầy đủ đồ gia cụ cho nhà mới trước, năm sau xây nhà xong là có thể chuyển vào."
Lúc Vệ Lăng nói lời này, ánh mắt hơi hừng hực.
Hắn là đàn ông bình thường, đương nhiên hi vọng vợ con đủ đầy.
Sống ở nhà họ Tần, cho dù hai người ngủ cùng một chiếc giường cũng không thể đột phá tầng giấy cửa sổ cuối cùng.
Tần Thanh Man nhìn mắt của Vệ Lăng, đỏ mặt, cô có thể nhìn ra khát vọng của Vệ Lăng.
Đây là khát vọng của đàn ông bình thường.
Tần Thanh Man gật đầu, mặc nhận suy nghĩ của Vệ Lăng, kết hôn rồi, lập gia đình rồi, sớm muộn cũng phải đi tới bước cuối cùng.
Nói tới nhà mới, hai người đều có cách nhìn đối với việc xây dựng nhà mới, trong lòng đều có gia viên hoàn mỹ nhất.
Vệ Lăng nghĩ tới phủ quốc công ở kiếp trước, tuy không thể dựa theo cả phủ quốc công để xây dựng, nhưng ít nhất có thể tham khảo căn viện của hắn và kết hợp đặc sắc kiến trúc bản địa, xây một căn nhà phù hợp tâm ý của mình.
Tần Thanh Man cũng có suy nghĩ của mình.
Tuy bây giờ sống ở nhà họ Tần cũng tiện, nhưng đối với cô mà nói vẫn có rất nhiều chỗ không tiện. Ví dụ nhà vệ sinh, phòng tắm, nhà bếp,...một số nơi đều còn chờ cải tiến chi tiết, nếu nhà mới được xây theo thiết kế của mình, tuyệt đối có thể sống thoải mái hơn.
Có suy nghĩ rồi, hai vợ chồng nhỏ tiếng trao đổi.
Theo cuộc trò chuyện, trong đầu họ dần thành hình gia viên trong lý tưởng.
"Sau khi xây nhà xong, trong viện có thể trồng các loại hoa, lúc hoa nở chắc chắn vô cùng đẹp, chúng ta còn có thể trồng cây ăn quả, lúc kết trái có thể ăn được các loại quả." Lúc Tần Thanh Man nói lời này, trong mắt lóe lên ánh sáng ước mơ.
Thậm chí bởi vì ước mơ quá đẹp đẽ, đã dừng động tác kéo cuộn len trong tay.
"Được, đều trồng theo ý em muốn."
Ánh mắt Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man ngập tràn yêu thích, hắn vốn tưởng gia viên mà mình tưởng tượng đã đủ đẹp rồi, nhưng gia nhập vào tưởng tượng của vợ, hắn cảm thấy đây mới là gia viên hai người cùng thích, càng tiện lợi, cũng càng xinh đẹp.
Xinh đẹp tới nỗi muốn có căn nhà mới của mình ngay bây giờ.