Tần Thanh Man bị Vệ Lăng nhìn tới mức loạn nhịp, giống như uống một thìa mật ngọt lịm, từ trái tim ngọt tới miệng, nghiêm túc suy nghĩ, trả lời: "A Lăng, em muốn một con hổ nhỏ đáng yêu."
Đối với con gái mà nói, sự vật đáng yêu vĩnh viễn hấp dẫn được ánh mắt của họ.
Bởi vì trong lòng luôn trú ngụ một tiểu công chúa.
"Được." Vệ Lăng hiểu ý Tần Thanh Man từ vẻ mặt của cô, bắt đầu cúi đầu làm việc.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Thanh Man nhìn thấy Vệ Lăng chạm khắc đèn băng.
Nhìn động tác chuẩn xác đó của Vệ Lăng, cô lập tức hiểu việc này cần lực khống chế tỉ mỉ, thứ như băng này trông cứng rắn nhưng cũng dễ vỡ, lực đạo xuất hiện chút chênh lệch nhỏ đã dễ dàng hỏng bét.
Nghĩ tới điểm thần kỳ của Vệ Lăng, Tần Thanh Man như có suy tư.
"Oa, rắn, khắc rắn xong rồi." Giọng của Sở Sở khiến Tần Thanh Man hồi thần.
Vốn dĩ trong tay Vệ Lăng đã có chiếc đèn băng rất rõ nét, trải qua điêu khắc gia công thành hình lần nữa, thành hình này không chỉ là ngoại quan, mà bên trong cũng đã được Vệ Lăng đào ra rỗng ruột có thể đặt nến.
"Đây." Vệ Lăng đưa đèn băng đã khắc xong cho Sở Sở.
Sở Sở lập tức ôm không buông, trên gương mặt nhỏ là nụ cười vui vẻ.
"Chị, chị, nhìn xem, nhìn xem, đây là đèn băng xinh đẹp nhất mà em từng thấy, còn đẹp hơn đèn băng do ông Sơn làm." Sở Sở thực sự yêu thích không rời chiếc đèn băng trong tay, không nhịn được khoe khoang với Tần Thanh Man.
Ông Sơn trong miệng cậu tên là Trịnh Sơn, là người làm đèn băng tốt nhất thôn.
Thời này, gia đình dân chúng bình thường vốn không có ti vi, ngay cả radio cũng rất ít, cho nên rất ít hoạt động giải trí. Lúc đón tết, để chúc mừng năm mới, nhà nào trong thôn cũng sẽ làm đèn băng trang trí, coi như là tăng thêm hân hoan cho ngày lễ.
Trịnh Sơn là người có tay nghề làm đèn băng tốt nhất trong thôn, mỗi năm đều có thể thu hút hàng loạt người dừng chân vây xem, Sở Sở cũng tò mò nhìn, lần nào cũng cực kỳ ngưỡng mộ.
Cuối cùng hôm nay cậu không cần ngưỡng mộ người khác nữa, bởi vì đèn băng do Vệ Lăng làm ra còn tinh xảo hơn, đẹp hơn đèn băng do ông Sơn làm.
Với niềm vui này, ánh mắt của Sở Sở hướng về trong thôn.
Cậu muốn đi dạo quanh thôn.
Trước kia đều là cậu ngưỡng mộ đứa trẻ nhà người khác xách đèn băng xinh đẹp khoe khoang khắp nơi. Hôm nay cậu cũng muốn đi khoe khoang một lần.
Nhân thời tiết tốt, không rơi tuyết, có trẻ con trong thôn chơi đùa trong thôn.
Tần Thanh Man nhìn ra tâm tư của Sở Sở, nghĩ ngợi thằng bé lớn như vậy vẫn chưa có bạn bè, dứt khoát nói: "Em có thể dẫn Đại Bạch, Tiểu Bạch cùng ra ngoài chơi." Mang theo hai con ngỗng đề phòng thằng bé bị người khác bắt nạt.
"Chị, em có thể ra ngoài sao?"
Sở Sở kinh ngạc, cậu không ngờ Tần Thanh Man sẽ cho cậu ra ngoài.
"Đương nhiên có thể, sơn đồn chỗ chúng ta không phải sơn đồn của một mình ai, đương nhiên là muốn ra ngoài thì ra ngoài." Tần Thanh Man bị câu hỏi của Sở Sở làm cho sống mũi hơi chua xót, thằng bé khát khao có bạn bè là chuyện rất bình thường, cô nên buông tay cho cậu tự đi làm quen.
"Chị, vậy em đi dạo với Đại Bạch, Tiểu Bạch."
Sở Sở rất thông minh, lập tức hiểu mục đích Tần Thanh Man bảo cậu dắt theo hai con ngỗng.
Nhìn đèn băng trong tay, cậu cũng lo đèn băng bị người khác cướp hoặc là bị phá hỏng, dẫn ngỗng theo quả thật an toàn hơn.
"Dẫn đi đi, lông trên người Đại Bạch, Tiểu Bạch có thể giữ ấm, dẫn ra ngoài dạo một vòng không sao cả." Tần Thanh Man giúp Sở Sở đến phòng khách lùa ngỗng.
Lông ngỗng là vật phẩm vô cùng giữ ấm, đợi sau này có cơ hội, cô nhất định phải may một chiếc áo lông mặc.
Áo lông nhẹ, giữ ấm, mặc tiện làm việc hơn áo bông.
"Aaaaaaa --" Đại Bạch, Tiểu Bạch vừa được thả ra ngoài lập tức hưng phấn giang cánh chạy như bay ở trong viện.
Trời đổ tuyết lớn nên vẫn luôn bị nhốt trong nhà, hai con ngỗng cũng rầu rĩ vô cùng, tới lúc hóng gió chính là một trận chạy điên cuồng, vừa chạy vừa kêu aaaaaa.
Khoảng thời gian này, hai con ngỗng ở nhà họ Tần chưa từng thiếu thốn thức ăn, được nuôi vô cùng tốt, lông vũ bóng loáng, tiếng lêu cũng vừa thanh thoát vừa cao, lúc này vừa kêu to, người gần nhà họ Tần đều nhìn sang.
Sau đó nhìn thấy Sở Sở xách đèn băng, còn có hai con ngỗng lớn uy phong lẫm liệt theo phía sau cậu bé.
Sở Sở được bao bọc kỹ càng đã nghiêm túc dẫn ngỗng ra ngoài.
Dáng vẻ hùng dũng oai vệ đó khiến rất nhiều người lập tức hiểu ra thằng bé muốn khoe khoang cái gì.