"Vợ, cần anh phụ không?" Vệ Lăng quan tâm.
"Không cần, không phải đồ lớn, em đều dời được, anh đi chơi với Sở Sở, từ hôm qua biết sẽ làm đèn băng, Sở Sở nhà chúng ta nằm mơ cũng đang làm đèn băng." Tần Thanh Man yên tâm giao Sở Sở cho Vệ Lăng.
"Được, vậy làm ba cái đèn băng, không mất bao lâu cả."
Vệ Lăng định tốc chiến tốc thắng, dùng sức của mình.
"Được, mỗi người một cái." Tần Thanh Man nghe hiểu ý của Vệ Lăng.
"Đúng, mỗi người một cái." Vệ Lăng bọc Sở Sở và mình kỹ lưỡng mới mang công cụ đi vào viện.
Ba khối băng to lấy về hôm qua lặng lẽ đứng sững bên giếng nước, chất nước sạch sẽ khiến khối băng óng ánh trong suốt, có thể xuyên qua tầng băng nhìn rõ người đối diện.
"Anh rể, chúng ta làm đèn băng tạo hình gì."
Sở Sở nhao nhao muốn thử.
Tuy cậu không giúp được gì nhiều, nhưng tay nhỏ mang bao tay không ngừng sờ vào tảng băng.
"Làm động vật nhỏ." Vệ Lăng đã sớm dự tính xong rồi.
"Động vật nhỏ gì ạ." Sở Sở rất tò mò.
"Khắc một con rắn." Vệ Lăng nhìn Sở Sở rồi cầm đục nhanh chóng đục vào, băng vỡ đục ra tung bay trong không trung, giống như đổ một trận mưa tuyết.
Sở Sở ngây ngốc nhìn động tác của Vệ Lăng, miệng nhỏ há to.
Đây là điêu khắc đèn băng đơn giản nhất dễ nhất mà cậu từng thấy, bởi vì cậu chỉ ngẩn ngơ một lúc như vậy, đã có thể nhìn ra tạo hình sơ lược của đèn băng rồi.
Một con rắn nhỏ mập mạp, còn mang theo nét trẻ con.
"Rắn!" Sở Sở suýt chút mặc kệ băng nát nhào lên đèn băng.
"Đúng." Vệ Lăng lau băng nát trên đèn băng, bắt đầu điêu khắc tỉ mỉ, bước này chính là việc tỉ mỉ, không thể quá nhanh.
Trong đôi mắt to tròn của Sở Sở đều là thích thú: "Anh rể, đây là khắc cho em sao?"
"Đúng, khắc cho Sở Sở." Vệ Lăng cười, hắn thích sự thông minh của thằng bé.
"Anh rể, anh lợi hại quá, biết em tuổi rắn nên khắc một cái đèn băng rắn, đây là đèn băng đáng yêu nhất em từng thấy, không hề âm lạnh chút nào, ngược lại rất đáng yêu, đốt đèn dầu lên chắc chắn cực kỳ ấm, cực kỳ ấm." Sở Sở không ngừng xoay quanh Vệ Lăng, cậu muốn sờ đèn băng, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng Vệ Lăng điêu khắc, càng lo sẽ chạm hỏng.
"Bởi vì Sở Sở vừa đáng yêu vừa ấm áp, anh mới có thể khắc ra đèn băng hình rắn đáng yêu xinh đẹp như vậy."
Vệ Lăng nhìn ra khát vọng của cậu bé, nắm lấy tay của Sở Sở chạm vào đèn băng vẫn chưa hoàn thành.
Thứ như băng rất cứng, sẽ không bị sờ hỏng.
"Thật đẹp." Sở Sở sờ đèn băng mình thích thú mà mãn nguyện, sau đó cẩn thận thu tay lại nhìn Vệ Lăng hỏi: "Anh rể, có phải còn có đèn băng con hổ không." Cậu nhớ Tần Thanh Man tuổi hổ.
"Đúng, Sở Sở thật thông minh." Vệ Lăng khen ngợi cậu bé.
"Anh rể, vậy cái đèn cuối cùng là gì?" Sở Sở không biết Vệ Lăng tuổi con gì.
"Khỉ, chú khỉ con." Năm nay Vệ Lăng hai mươi sáu tuổi, tuổi khỉ.
"Rắn con, hổ con, khỉ con, oa, tuổi con giáp của cả nhà chúng ta đều được làm thành đèn băng treo dưới mái hiên chắc chắn vô cùng đẹp." Sở Sở vô cùng vui sướng, ôm Sở Sở nhảy múa rồi về phòng khách.
Cậu muốn chia sẻ niềm vui với Tần Thanh Man.
"Chị, chị, anh rể sẽ khắc đèn băng rắn con, hổ con, khỉ con." Còn chưa nhìn thấy Tần Thanh Man, giọng của Sở Sở đã vang khắp nhà.
Tần Thanh Man đang dọn dẹp đồ đạc ở nhà phía tây lập tức nghe hiểu là chuyện gì.
"Chị, chị, chị mau tới xem, tới xem." Sở Sở kéo tay Tần Thanh Man đi ra ngoài, ngang qua phòng khách sợ Tần Thanh Man lạnh, còn biết đến giá đồ lấy áo bông, khăn choàng, bao tay.
Được Sở Sở quấn cho, Tần Thanh Man cũng tò mò đèn băng dưới tay Vệ Lăng trông thế nào, bao bọc kỹ càng, cô cùng thằng bé ra khỏi cửa phòng khách.
Chỉ một xíu như vậy, đèn băng hình rắn trong tay Vệ Lăng càng tinh xảo rõ ràng.
"Đẹp quá." Tần Thanh Man bị tay nghề của Vệ Lăng làm cho kinh ngạc.
Trong tay Vệ Lăng đây tuyệt đối không chỉ là đèn băng, nói là tác phẩm nghệ thuật cũng không quá, bởi vì rắn con được chạm khắc ra vô cùng sống động, thoáng nhìn có thể liên tưởng tới Sở Sở, đây là dung hợp khí chất của Sở Sở vào đèn băng rồi.
"Vợ à, em muốn một con hổ con như thế nào?"
Vệ Lăng nhìn Tần Thanh Man, trên lông mi của hắn dính băng vụn, dưới ánh nắng hiện ra ánh sáng bảy sắc, cũng nhu hòa khuôn mặt của hắn.
Trông vô cùng ấm, mang theo sự nhu tình quyến luyến.