Nhà Tần Thanh Man có chảo.
Chảo ở thời đại này cùng với chảo sau này không giống nhau lắm, kiểu dáng có chút khác biệt, nhưng tác dụng thì giống nhau, đây là bởi vì ở vùng núi rừng bọn họ mùa đông sẽ đi săn, thịt sau khi săn về phần lớn sẽ nướng lên ăn, thịt nướng lên ăn mùi tanh mới không còn quá nồng nữa.
Tần Thanh Man đem chảo đặt lên trên bếp lò, rồi quét dưới đáy chảo một lớp dầu đậu phộng.
Chiên sủi cảo dùng dầu thực vật là tốt nhất, không ngấy, cũng thơm hơn.
Cho dầu vào rồi, Tần Thanh Man cũng không trực tiếp thả sủi cảo vào chiên ngay, nếu hiện tại cho sủi cảo vào ngay, vỏ sủi cảo chắc chắn sẽ bị vỡ, cho nên cô vẩy thêm một chút nước bột mì.
Vẩy xong nước bột mì rồi mới bỏ từng cái sủi cảo vào, cho đến khi đặt kín chảo, mới đậy vung lại chiên ở lửa vừa.
Theo nước trong chảo cạn dần, ba người Tần Thanh Man đều nghe thấy tiếng xèo xèo xèo.
Đây là lúc dầu đang phát huy tác dụng.
Mùi thơm của thịt cùng với mùi chua của dưa chua ở trong dầu kích phát ra hương thơm thuần vị nhất.
"Chị ơi, thơm quá." Sở Sở vừa mới ăn xong cơm một lúc thôi, nhưng ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn này của sủi cảo chiên, nước miếng trong miệng cậu lại bắt đầu ứa ra, hối hận trước đó ăn no quá, không giữ lại bụng để nếm thử hương vị của sủi cảo chiên này một chút.
Không chỉ Sở Sở có suy nghĩ như vậy, mà Vệ Lăng cũng thấy tiếc nuối.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy sủi cảo chiên như thế này, thơm quá, cảm giác ăn sẽ rất ngon.
"Buổi tối chiên một chút cho mọi người ăn." Tần Thanh Man nhìn một nhỏ một lớn trong nhà mà bật cười , cô cũng rất lâu rồi chưa ăn sủi cảo chiên, ngửi thấy hương thơm của sủi cảo chiên toả ra, cô cũng có chút thèm.
May là gói nhiều sủi cảo, buổi tối liền nấu một nửa, chiên một nửa.
Để mọi người thưởng thức thêm hương vị của một loại sủi cảo nữa.
"Vâng ạ." Sở Sở thoả mãn rồi.
Vệ Lăng cũng thoả mãn, ánh mắt nhìn Tần Thanh Man cũng càng thêm nhu tình.
"A Lăng, đi tủ bát lấy hộp cơm mang ra đây." Tần Thanh Man ra lệnh cho Vệ Lăng, ra lệnh xong nghĩ nghĩ một lúc, lại nói: A Lăng, hay là anh lấy cái giỏ liễu nhỏ một chút đi, vậy mới có thể để vừa chỗ sủi cảo chiên trong chảo này." Dù sao thì sủi cảo chiên cho vào trong hộp cơm mang về sư bộ trong cái thời tiết này, chắc chắn cũng sẽ bị đông lại.
Còn không bằng trực tiếp bưng chảo ra ngoài sân để đông lại hai phút, rồi dùng giỏ liễu đựng chỗ sủi cảo đã đông.
"Được, anh đi lấy giỏ liễu."
Vệ Lăng là tận mắt nhìn thấy chảo sủi cảo mà Tần Thanh Man chiên này có bao nhiêu sủi cảo, nếu mà dùng hộp cơm để đựng, xác thực là chẳng đựng được bao nhiêu.
Nghĩ đến Hồng Vĩ ở bộ phận hậu cần trong sư bộ, hắn cảm thấy cũng đã tặng cho đại đoàn trưởng rồi, vậy chú Hồng cũng nên tặng một ít.
Vệ Lăng là một người hào phóng, không keo kiệt chút thịt này.
Tần Thanh Man thấy Vệ Lăng đã đi nhà bếp, cô mở nắp vung ra, mùi hương của bánh bao chiên chay cháy thơm nức nhanh chóng khuếch tán ra tràn ngập cả gian phòng, dùng xẻng nấu ăn nạy cạnh sủi cảo chiên lên, bởi vì đáy chảo đã quét dầu, nhẹ nhàng nạy một cái là cả mảng sủi cảo chiên liền tách rời hoàn toàn khỏi đáy nồi.
Sở Sở nhìn thấy nước bột mì trước đó sau khi khô cạn tạo thành hình một mạng lưới màu vàng ruộm, lại lần nữa nuốt nuốt nước miếng.
Mùi thơm của bột mì cháy, mùi thơm tươi ngon của thịt, cùng với mùi chua chua của dưa chua, muốn ăn quá.
"Lát nữa chị để lại một ít cho chúng ta nếm thử."
Tần Thanh Man cũng bị sủi cảo chiên hấp dẫn không nhẹ, sau khi cẩn thận lật toàn bộ hết sủi cảo chiên, liền đạy vung lại.
Lần này cô không vẩy nước bột mì lên nữa, cũng không dùng lửa vừa, mà là dùng lửa nhỏ, ngọn lửa nho nhỏ từ từ nướng chỗ sủi cảo chiên đã chín này.
Làm như vậy là bởi vì để một mặt khác của sủi cảo được chiên thành màu vàng ươm.
Sau khi lấy giỏ liễu xong, Vệ Lăng liền dùng nước rửa một chút, rửa sạch sẽ rồi mới xách về gian chính đặt bên lò lửa để hong khô, khô rồi mới đựng được sủi cảo chiên.
"A Lăng, đến đây, nếm thử mùi vị chút."
Tần Thanh Man vẫn là không cưỡng lại được sức hấp dẫn của sủi cảo chiên, mấy miếng sủi cảo chiên vừa mới ra khỏi nồi được để nguội ở trong bát.
Lúc Vệ Lăng trở lại cũng đã nguội kha khá rồi.
"Được."