Vệ Lăng cũng đã sớm bị mùi hương sủi cảo chiên tràn ngập khắp phòng "tra tấn", thấy Tần Thanh Man gắp một miếng sủi cảo hai mặt vàng ruộm cho mình, trực tiếp há miệng ra luôn.
Sủi cảo được để nguội tới nhiệt độ vừa vặn, không bỏng miệng chút nào, vừa vào miệng đã chinh phục được vị giác của Vệ Lăng.
Ngon quá.
Lúc Sở Sở nhìn thấy Vệ Lăng mở miệng ăn sủi cảo, cũng đã tự mình "tay làm hàm nhai".
Đôi tay nhỏ nhắn sạch sẽ nắm lấy hai đầu miếng sủi cảo chiên, nhẹ nhàng tách ra, lập tức lộ ra nhân sủi cảo ở bên trong.
Dưa chua ngấm đủ mỡ từ nhân thịt trở nên bóng loáng, màu xanh tươi của hành lá thế nhưng chỉ tối màu đi một chút, nằm bên trong miếng nhân nhìn nổi bật vô cùng.
Thổi thổi một chút, Sở Sở liền đem nửa miếng sủi cảo đút vào trong miệng.
Miệng cậu nhỏ, một lần chỉ có thể ăn nửa cái, nếu không cậu cũng muốn giống như anh rể mỗi miếng một cái.
Từng cái từng cái ăn vào càng thơm, càng ngon.
Tần Thanh Man cũng nhìn thấy được sự phiền não của Sở Sở, cười nói: "Ngày mai gói cho em một ít sủi cảo cỡ nhỏ."
"Ưm ưm."
Sở Sở vừa nhai sủi cảo vừa gật đầu.
Sủi cảo ăn ngon quá, ngon đến mức cậu không muốn nói thêm cái gì nữa.
Một lớn một nhỏ đều đang thưởng thức sủi cảo chiên, Vệ Lăng nhận lấy đôi đũa trong tay Tần Thanh Man, gắp miếng sủi cảo chiên cuối cùng trong bát lên đưa tới miệng vợ mình.
Hắn vừa mới thấy rồi, sủi cảo này gói rất to, dựa theo dáng miệng của vợ, đoán chừng cũng không thể mỗi miếng một cái được, ngày mai lúc hắn cán vỏ cần phải cán nhỏ đi một chút.
Đối diện với miếng sủi cảo chiên được đưa tới bên miệng, Tần Thanh Man chắc chắn sẽ không từ chối.
Há miệng, nửa cái sủi cảo đã vào trong miệng rồi, nửa cái còn lại đẩy cho Vệ Lăng, sủi cảo chiên thực sự ăn rất ngon, tay nghề của cô cũng không hề có chút vấn đề nào, nhưng là trưa nay cô ăn no quá, nếm thử hương vị là được rồi, đến tối có thể ăn nhiều hơn chút.
Vệ Lăng không để ý đến việc sủi cảo đã bị vợ cắn một nửa, thấy vợ không ăn, hắn liền đem nửa miếng sủi cảo còn lại đút vào trong miệng mình.
Miếng sủi cảo được vợ cắn qua có vẻ càng thơm, càng ngon hơn.
"Chị ơi, sủi cảo chiên ăn ngon quá, ngon cực kỳ luôn." Sở Sở cuối cùng cũng ăn xong phần sủi cảo của mình, mặc dù cậu vẫn còn thèm, nhưng lại khống chế được không vươn tay ra nữa.
Cậu nhớ Tần Thanh Man từng nhắc nhở rằng, ăn cơm tốt nhất chỉ nên ăn no bảy phần.
"Lát nữa pha chút giấm tỏi, buổi tối chúng ta ăn một bữa thật đã luôn." Tần Thanh Man nuốt miếng sủi cảo trong miệng xuống, tán thành với lời của Sở Sở, sau đó nhấc cái chảo bên trên bếp lò lên mang ra ngoài phòng.
Sủi cảo đã chiên xong xuôi, có thể bắc nồi rồi.
Còn tiếp tục chiên nữa thì lại bị quá lửa, sủi cảo chiên quá lửa sẽ mang theo chút mùi khét, ăn không còn ngon nữa.
Tại khi Tần Thanh Man bưng chảo đi ra ngoài, Vệ Lăng cũng cầm giỏ liễu đã hong khô theo sau.
Rèm cửa là do hắn xốc lên, tiện cho Tần Thanh Man bưng chảo đi ra.
Tần Thanh Man vừa ra khỏi cửa, liền đặt chảo trên mặt tuyết.
"Vợ ơi, em vào trong đi, những chuyện còn lại để anh xử lý cho." Vệ Lăng thấy Tần Thanh Man chỉ mặc áo len, vội vàng để người quay lại trong nhà, nhặt sủi cảo chỉ cần một mình hắn làm là được rồi.
"Anh cũng vào nhà với em đi, phải mất mấy phút mới đông lại được." Tần Thanh Man nhìn áo len trên người Vệ Lăng lo lắng cho hắn.
"Không sao đâu, anh không lạnh, anh còn phải chọc tách sủi cảo ra."
Vệ Lăng lúc trước thấy sủi cảo chiên dính sát lại với nhau, nếu không tranh thủ lúc chưa đông lại tách ra ngay, lát nữa đông rồi thì sẽ không thể tách được nữa.
"Vâng." Tần Thanh Man chăm chú nhìn Vệ Lăng một cái, đưa đũa trong tay cho hắn, sau đó vén rèm lên đi vào trong nhà.
Sau khi vào nhà, Tần Thanh Man liền đi rửa tay ngay.
Nấu ăn xong, tay ít nhiều cũng sẽ dính chút dầu, phải rửa sạch dầu trên tay đã rồi mới có thể làm việc khác được.
Sở Sở lanh lợi xách ấm nước lên rót nước nóng cho cô.
Bồ kết kỳ cọ hai tay từng lượt từng lượt, Tần Thanh Man tỉ mỉ rửa sạch dầu trên tay, rửa xong lại rót thêm nước, dùng nước sạch rửa lại lần nữa, lúc này mới dùng khăn lau khô tay, sau đó khoác áo bông lên người, ôm theo áo bông của Vệ Lăng đi ra ngoài.