Đối diện với Sở Sở dựa gần tới, Tần Thanh Man có chút bất đắc dĩ, nhắc nhở nói: "Sở Sở, em cách chị xa một chút, không lát nữa lại bị que đan đâm trúng." Que trúc rất nhọn, mặc dù không đến mức đâm thủng da, nhưng nếu chọc vào mắt, vậy rất có thể bị đâm mù.
"Ò."
Sở Sở xách ghế nhỏ cách ra xa Tần Thanh Man một chút, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhìn thấy dáng vẻ này của đứa nhỏ, dứt khoát đặt áo len đang đan xuống, dạy cậu bé mấy chứ mới, chữ không phức tạp, thích hợp cho đứa nhỏ ở độ tuổi này của Sở Sở học.
Học được kiến thức mới, lực chú ý của Sở Sở lập tức tập trung vào những con chữ mới học.
Cầm lấy cây gậy ở bên cạnh bếp lò viết nguệch ngoạc.
Tần Thanh Man trông thấy cả người Sở Sở đều chăm chú vào việc học tập, mới lần nữa cầm áo len lên bắt đầu đan tiếp.
Kiếp trước cô vốn chính là đứa trẻ ở nông thôn, kỹ năng gì cũng đã từng được học, đan áo len đối với cô mà nói vô cùng đơn giản, chỉ cần cho cô đủ thời gian, trong mấy ngày cô liền có thể đan xong một chiếc áo len đơn giản.
Trước đó Tần Thanh Man đã đi dạo ở Cung Tiêu Xã trên huyện, biết được thời đại này phổ biến những kiểu dáng áo len như thế nào, cô cũng không đan theo kiểu phức tạp quá, chỉ chọn kiểu đơn giản lâu bền để đan.
Theo thời gian trôi qua, khi sắc trời cũng dần ngả về tối, cô đã đan được 7, 8 cm áo len.
"Chị ơi, anh rể sắp trở về rồi nhỉ?" Lúc này Sở Sở cũng từ trong thú vui của việc học tập mà ngẩng đầu lên.
"Đoán chừng cũng sắp rồi, chúng ta đi thắp đèn băng dưới hiên lên thôi." Tần Thanh Man nhớ lần trước có mua một ít nến, mặc dù ánh sáng của nến không so được với đèn điện, nhưng trong nhà thắp lên một ngọn đèn đối với người sắp trở về mà nói càng có ý nghĩa hơn so với việc chiếu sáng khắp xung quanh.
"Đi, chị, chúng ta chuẩn bị đi thắp đèn."
Sở Sở vứt gậy gỗ xuống, hào hứng ôm chặt lấy Tần Thanh Man.
"Được, chúng ta đi tìm nến." Tần Thanh Man thu dọn len cùng áo với áo len đang đan dở lại, cho vào giỏ liễu, xách vào phòng phía tây.
Nhìn tủ quần áo trong phòng, đã tìm xong nến, cô đem quần áo của Vệ Lăng thu dọn một chút rồi đặt vào trong tủ quần áo.
Tủ quần áo lớn, quần áo của Vệ Lăng cũng không nhiều, không thể bị đựng đầy được.
Tần Thanh Man lại đặt quần áo của mình và Sở Sở vào trong, vừa nhét vào như vậy, tủ quần áo lập tức liền đầy ắp, hai chiếc rương lớn trên giường trừ chăn nệm mùa hè ra cũng chẳng có thứ gì chiếm chỗ nữa.
Thở dài một hơi, Tần Thanh Man biết tài sản trong nhà vẫn là có chút quá đơn sơ.
Sau này chậm rãi tích lũy vậy.
"Chị ơi, đi, chúng ta đi thắp đèn đi."
Sở Sở thấy Tần Thanh Man đã bận rộn với tủ quần áo xong, liền nhanh chóng kéo lấy tay Tần Thanh Man lôi người đi về phía bên ngoài.
Hai ngọn đèn treo trên mái hiên ngoài gian chính, còn một ngọn ở trong tay người tuyết.
"Chị, thắp cái nào ạ?" Sở Sở nhìn nhìn hai ngọn đèn ở trên đầu, rồi lại nhìn chiếc đèn "rắn mập" nho nhỏ trên tay người tuyết, có chút do dự.
"Đều thắp lên hết đi." Tần Thanh Man nhìn sắc trời liền biết khả năng không cần thắp quá lâu là Vệ Lăng đã về rồi, nghĩ một lúc liền tính thắp hết đèn lên.
Ba ngọn đèn băng đại diện cho ba người trong nhà, bất kể chỉ thắp riêng một ngọn đèn nào, dường như cũng đều không được hay cho lắm, dứt khoát thắp cả ba ngọn, hiếm khi được xa xỉ một lần, nếu mà lo lãng phí nến, lần sau sẽ dùng dầu để thắp đèn.
"Chị, chị tốt quá đi." Sở Sở ôm lấy chân Tần Thanh Man, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên đó.
Đây là cách cậu thể hiện sự thân thiết.
"Sở Sở, em cầm lấy nến, chị đi lấy ghế đến." Tần Thanh Man nhìn thoáng qua độ cao của mái hiên một cái, quay người vào nhà lấy ra một cái ghế cao.
Ghế cao hơn một mét, Tần Thanh Man đứng phía trên miễn cưỡng có thể lấy đèn băng xuống.
Thắp hai ngọn đèn lên, Tần Thanh Man nhìn về chiếc đèn trên tay người tuyết, ngọn đèn này làm xong Sở Sở liền mang ra ngoài khoe khoang, lúc trở về cũng là tiện tay cài vào trong tay người tuyết, nếu như bây giờ thắp lên chiếc đèn vẫn để ở trên tay người tuyết, thì có vẻ hơi thấp chút.
"Chị ơi, làm sao bây giờ?"
Sở Sở cũng nhìn ra vấn đề này, mắt mở to dò xét nhìn mái hiên, cậu đang tìm xem có chỗ nào thích hợp để treo đèn băng lên không.
Tần Thanh Man nhảy xuống khỏi ghế, sờ sờ khuôn mặt nhỏ đang khẩn trương của Sở Sở.
Sở Sở lập tức bị lạnh đến nhíu mày lại.
Chị gái hư quá, nếu không phải vẫn đang chờ thắp lên ngọn đèn băng cuối cùng, cậu nhất định sẽ đuổi theo chị gái để đùa giỡn.
"Đừng nghĩ nữa, A Lăng đã sớm giữ lại chỗ treo đèn cho em rồi." Tần Thanh Man mang ghế chuyển đến dưới cửa sổ phòng phía tây, ở đó Vệ Lăng đã sớm giữ lại vị trí để treo đèn "rắn mập nhỏ" lên.