Sở Sở lập tức vui vẻ hớn hở cầm lấy đèn băng từ trên tay người tuyết rồi đi theo sau Tần Thanh Man.
Đợi Tần Thanh Man đứng lên trên ghế, liền đem đèn băng với nến đưa tới.
Châm nến, cắm nến, cuối cùng treo đèn băng dưới mái hiên.
Ba ngọn đèn được thắp sáng toàn bộ, Tần Thanh Man cùng Sở Sở đứng dưới mái hiên thưởng thức một lúc rồi mới quay vào nhà, bọn họ biết đèn băng buổi tối mới càng đẹp hơn.
Tại lúc hai chị em Tần Thanh Man đang mong ngóng Vệ Lăng, Vệ Lăng cũng đã mang sủi cảo chiên tới nơi.
Đúng lúc Vương Thừa Bình đang có cuộc họp, không thể gặp Vệ Lăng ngay lập tức, Vệ Lăng đợi trong phòng làm việc một lúc, dứt khoát tự mình ra tay đi tìm hộp cơm của Vương Thừa Bình đến, đựng sủi cảo chiên đầy ắp cả hộp cơm, đậy nắp lại, Vệ Lăng nghĩ nghĩ, rồi để lại một tờ giấy viết rõ sủi cảo là do Tần Thanh Man gói, cho cấp trên đón đông chí sớm một chút.
Để lại lời nhắn xong, Vệ Lăng xách giỏ liễu đi tìm Hồng Vĩ.
Vợ cùng em vợ nhà hắn vẫn đang ở nhà chờ hắn về, hắn không thể ở ngoài quá lâu được.
Xách theo giỏ liễu, Vệ Lăng đi tới bộ phận hậu cần.
Trong phòng họp của sư bộ, Vương Thừa Bình tổng kết công việc theo từng giai đoạn xong mới cho mọi người tan họp, bởi vì có chút vấn đề cần suy nghĩ, ông ấy cũng không trở lại phòng làm việc ngay, mà ở lại trong phòng họp viết tài liệu.
Những người tham gia họp tự mình rời đi.
Uỷ viên chính trị Trương trở về phòng làm việc của mình xử lý công việc một lúc, mới nhớ tới có phần tài liệu quên chưa lấy lại từ chỗ Vương Thừa Bình, thế là đứng dậy đi sang phòng bên cạnh.
Một người là đại đoàn trưởng, một người là ủy viên chính trị, phòng làm việc là ở liền nhau.
Uỷ viên chính trị Trương gõ cửa, không thấy có người trả lời, mới phản ứng lại Vương Thừa Bình có khả năng vẫn còn ở trong phòng họp, nghĩ nghĩ một lúc, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Tài liệu hai người đều đã từng xem, Vương Thừa Bình không ở đây, ông ấy trước tiên đem về trước, lát sau báo một tiếng là được rồi.
Tài liệu ở ngay trên bàn làm việc, rất dễ thấy, nhưng càng dễ thấy hơn chính là cái hộp cơm to to đang ở trên bàn, hộp cơm là dựa theo sức ăn của Vương Thừa Bình mà đặc biệt định chế, lớn hơn so với hộp cơm bình thường, một hộp cơm lớn như vậy lúc này thế nhưng lại căng phồng đến mức không đậy kín nắp được.
Trong phòng làm việc có đốt lò sưởi gang, cho nên nhiệt độ cũng không quá thấp.
Sủi cảo chiên đông lạnh ở trong điều kiện ấm áp một lúc, không chỉ dần dần toả ra mùi thơm vốn có, mà còn càng lúc càng thêm nồng đậm.
Uỷ viên chính trị Trương trông thấy hộp cơm cũng đồng thời nhìn thấy được tờ giấy Vệ Lăng cố ý để lại.
Xem rồi mới biết là vợ chồng Vệ Lăng gửi tới.
Ngửi mùi sủi cảo chiên thơm nức, trong lòng ủy viên chính trị Trương khó chịu y như mèo cào vậy.
Cuối cùng, ông ấy tự nhủ trong lòng, chỉ mở ra xem qua một chút thôi.
Xem một cái rồi, đâu ra mà khống chế được nữa.
Uỷ viên chính trị Trương nhấc lên một miếng sủi cảo cho vào trong miệng, ngay lập tức đã bị hương vị sủi cảo chinh phục, nhìn thoáng qua lò gang ở một bên, ông ấy trực tiếp bưng hộp cơm đặt lên trên phần đĩa tròn của lò gang, phía trên này nhiệt độ không thấp, bình thường còn có thể nướng được khoai lang, khoai tây, đậu phộng,..v...v..
Tìm thấy đũa, ủy viên chính trị Trương lại tự nhủ trong lòng là chỉ ăn có mấy cái thôi.
Sau đó cứ mấy cái rồi lại thêm mấy cái.
Vừa không để ý một chút thôi, cả hộp sủi cảo chiên to đùng chỉ còn thừa lại đúng vài cái.
Uỷ viên chính trị Trương ăn uống no nê xong nhìn thấy hộp cơm chỉ còn lẻ loi trơ trọi mấy miếng sủi cảo liền cảm thấy xoắn xuýt, dứt khoát xóa sạch dấu vết, hay là không sợ chết mà để lại cho Vương Thừa Bình.
Nếu như muốn xóa sạch dấu vết, thì tờ giấy Vệ Lăng để lại cũng phải tiêu hủy đi.
Nhưng chỗ sủi cảo này cũng không phải chỉ có tấm lòng của một mình Vệ Lăng, mà còn có cả của vợ Vệ Lăng nữa, ủy viên chính trị Trương thật sự rất khó xử.
Cũng tại lúc ông ấy đang vô cùng khó xử, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
Nhìn thấy Vương Thừa Bình, ủy viên chính trị Trương chột dạ thêm, cũng không cần phải xoắn xuýt nữa.
Vương Thừa Bình ngửi thấy cả phòng nồng đậm mùi thơm, lại nhìn nhìn hộp cơm của mình bên trên bếp lò, mặc dù vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhận thấy hộp cơm kia là của mình liền nhanh chóng xông tới ôm hộp cơm lên.
Đeo găng tay rất dày, nên ông ấy cũng không sợ bỏng, hỏi: "Lão Trương, ông ăn vụng đồ của tôi?"
Uỷ viên chính trị Trương: …Lão Vương quá nhạy bén rồi, thế mà trúng phóc luôn.