Sau khi cách xa phòng làm việc của đại đoàn trưởng, Đỗ Hoành Nghị mới ngờ vực hỏi: "Tại sao chúng ta cũng phải rời đi theo, còn nữa, các cậu tại sao lại ngăn không cho tôi nói chuyện?"
Nếu anh ấy không theo hai người này ra ngoài, nói không chừng đã nói ra yêu cầu với ủy viên chính trị được rồi.
Tả Cao Bằng liếc nhìn, cũng không trả lời Đỗ Hoành Nghị.
Viên Hướng Dương bất đắc dĩ nói: "Cậu muốn bị phạt sao?"
"Việc giới thiệu đối tượng này là nhu cầu bình thường, không thể nào bị phạt được. Cho dù ủy viên chính trị có ghét bỏ tôi kiếm chuyện cho ông ấy, thì cũng không thể phạt chúng ta ngay bây giờ được." Đỗ Hoành Nghị tự thấy mình là một tướng lĩnh quan trọng trong sư đoàn, cũng có một vị trí nhất định.
"Chúng ta uống rượu." Tả Cao Bằng nhắc nhở Đỗ Hoành Nghị.
"Hơn nữa đại đoàn trưởng đã ngửi ra rồi." Ánh mắt Viên Hướng Dương nhìn về phía Đỗ Hoành Nghị càng thêm bất lực.
Con người lão Đỗ này lúc sáng suốt thì đúng là thật sự sáng suốt, nhưng đã ngốc nghếch rồi thì cũng ngốc nghếch thật sự.
Được hai vị chiến hữu đồng thời nhìn bằng ánh mắt trìu mến - Đỗ Hoành Nghị: ...
Khá lắm, anh ấy đúng là quên mất chuyện hôm nay anh ấy uống rượu.
"Lão Tả, lão Viên, may mà có hai người bạn tốt như các cậu, nếu không tôi hôm nay có lẽ lại lần nữa bước chân vào họng súng rồi." Đỗ Hoành Nghị nhìn Tả Cao Bằng và Viên Hướng Dương với ánh mắt tràn đầy cảm kích.
"Được rồi, đừng ba hoa nữa, hai người các cậu mau chóng về kí túc xá nghỉ ngơi đi, ngấm rượu khô nóng trong người, ngủ sớm sẽ khỏe sớm."
Viên Hướng Dương phất tay tạm biệt với hai vị chiến hữu.
Anh ấy phải đi đổi vị trí cho Hồng Vĩ.
Nhìn theo Viên Hướng Dương rời đi, Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng chà xát bàn tay lạnh buốt, lại mạnh mẽ dậm dậm chân rồi mới đi về hướng ký túc xá.
Thời tiết bên này thật sự rất lạnh, dù là đã tới đây nhiều năm như bọn họ cũng vẫn chưa thích ứng được bao nhiêu.
"Lão Tả, cha mẹ cậu không tìm hôn sự ở quê cho cậu à?" Đi dưới ánh đèn thấp thoáng trong sư đoàn, Đỗ Hoành Nghị hôm nay đã uống rượu có chút không giữ được miệng.
"Cậu vì sao không tìm ở quê?" Tả Cao Bằng hỏi ngược lại Đỗ Hoành Nghị.
"Cha mẹ tôi đều là nông dân, cả đời cẩn thận dè dặt, tôi là người có cuộc sống tốt nhất nhà. Bọn họ sợ ánh mắt mình không tốt tìm phải nàng dâu không ra gì, nên cũng không dám tìm cho tôi." Đỗ Hoành Nghị nói xong lời này lặng lẽ thở dài một tiếng.
"Thật sao?" Tả Cao Bằng có chút không tin lắm.
Anh ấy không tin cha mẹ Đỗ Hoành Nghị là người như thế.
Đỗ Hoành Nghị dừng lại bước chân đang tiến lên phía trước, nghiêm túc nhìn Tả Cao Bằng, Tả Cao Bằng cũng nghiêm túc nhìn lại anh ấy.
Đối mặt mấy giây, Đỗ Hoành Nghị mới rũ mí mắt xuống tiếp tục đi về phía ký túc xá.
Tả Cao Bằng cũng không hỏi tiếp nữa, mà trả lời câu hỏi Đỗ Hoành Nghị hỏi trước đó: "Tôi trước đó đã nói với các cậu một chút rồi, giai cấp xã hội của cha mẹ tôi có chút vấn đề, mặc dù không đến mức ảnh hưởng đến tôi, nhưng bọn họ cũng không dám tùy tiện tìm đối tượng cho tôi."
Đây chính là nguyên nhân anh ấy vẫn độc thân đến bây giờ.
Nếu không phải mấy năm đến bên này đều rất yên ổn, lại thấy được Vệ Lăng kết hôn, anh ấy thậm chí còn không dự tính kết hôn sớm như vậy.
"Thật xin lỗi, lão Tả."
Đỗ Hoành Nghị không nghĩ tới sẽ nghe được câu trả lời như vậy, sững sờ mất mấy giây mới xin lỗi.
"Lão Đỗ, cậu xin lỗi tôi làm gì, đây vốn dĩ cũng không phải chuyện gì bí mật cả, chỉ cần ai để ý đều sẽ biết." Tả Cao Bằng cũng không nhỏ mọn như Đỗ Hoành Nghị tưởng, mà ngược lại còn thoải mái nở nụ cười.
Thậm chí còn anh em tốt mà vỗ bả vai Đỗ Hoành Nghị.
Đỗ Hoành Nghị thấy Tả Cao Bằng không kiêng khem gì mình, cũng không giấu giếm nữa, nói ra nguyên nhân thực sự đến nay vẫn chưa kết hôn: "Cha mẹ tôi cũng không có văn hóa gì cả, nhưng làm người rất cố chấp, bọn họ cố chấp cho rằng tôi có thể có công việc với đãi ngộ tốt như hiện tại là do người trong nhà tạo điều kiện cho, cho nên tôi luôn phải báo đáp trong nhà."
Đây là lần đầu tiên Tả Cao Bằng nghe được những lời này, sững sờ cả người.