Sau đó hiểu rõ bọn họ trong sư đoàn nhìn thì có vẻ vinh dự vẻ vang nhưng hoàn cảnh của mấy người bọn họ thực tế cũng chẳng có được vẻ vang như thế.
"Cậu nói xem lão Viên đến tuổi này rồi vẫn chưa kết hôn, có phải cũng có những chỗ khó xử giống với chúng ta hay không?" Tả Cao Bằng từ bản thân mình nghĩ tới Viên Hướng Dương.
Viên Hướng Dương ít hơn anh ấy một tuổi, 27 tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi.
"Tôi đoán Vệ Lăng trước đó không kết hôn nhất định cũng có nguyên nhân, nếu không sao cậu ấy phải ngàn dặm xa xôi mà đặc biệt chạy đến chỗ này của chúng ta chứ. Cậu, tôi, lão Viên, ba người chúng ta mặc dù bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà đến đây, nhưng đều là được điều động đến, chỉ riêng có lão Vệ là chủ động xin được điều tới." Tiếng nói của Đỗ Hoành Nghị rất nhẹ.
"Tôi biết quan hệ của lão Vệ với trong nhà cũng bình thường thôi." Tả Cao Bằng nhắc tới một câu.
"Ài, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh." Đỗ Hoành Nghị lộ ra vẻ mặt cười khổ.
"Lão Đỗ, tình huống kia nhà cậu, cậu lo lắng chị dâu theo cậu về sau sẽ phải chịu khổ sao?" Tả Cao Bằng rất khó có thể tưởng tượng được một người bình thường nhìn vui vẻ sáng láng vô cùng như Đỗ Hoành Nghị nguyên nhân không kết hôn thế nhưng lại bởi vì cha mẹ.
Đỗ Hoành Nghị lắc đầu: "Chịu khổ ngược lại cũng không phải nguyên nhân quan trọng nhất, quan trọng chính là tôi lo cô ấy phải chịu tủi thân. Nói đến thì anh em trong nhà tôi khá nhiều, tôi xếp hàng thứ năm, phía trước bốn người anh trai ở trước mặt tôi đều có thể ra vẻ anh cả như cha."
Thở dài một hơi, Tả Cao Bằng triệt để hiểu rõ chỗ khó xử của Đỗ Hoành Nghị: "Vậy tại sao hiện tại cậu lại muốn kết hôn rồi?"
"Nay đã khác xưa rồi."
Đỗ Hoành Nghị đột nhiên mặt mày rạng rỡ hẳn lên: "Sư đoàn của chúng ta khả năng sắp xây dựng khu ở dành cho người nhà, nếu như dựng khu người nhà rồi vợ tôi cũng có thể theo quân, đi theo cùng một chỗ với tôi, tôi có thể chăm sóc cô ấy."
Anh ấy nói về người vợ vẫn còn chưa thấy bóng dáng đâu.
"Cha mẹ quân nhân cũng có thể theo quân." Tả Cao Bằng nhắc nhở Đỗ Hoành Nghị đừng có đem mọi chuyện nghĩ đến quá đơn giản.
"Cha mẹ tôi tiếc đất trong nhà, cũng không nỡ rời xa con cháu quấn quanh." Đối với cha mẹ mình, Đỗ Hoành Nghị vẫn rất hiểu rõ.
"Lão Đỗ, không thể coi nhẹ mất cảnh giác được. Chủ tịch không phải đã nói sao, chúng ta cần phải có thái độ hoài nghi đối với tất cả mọi việc, chúng ta cần phải dùng trái tim cẩn thận nhất đối đãi với tất cả mọi thứ, như vậy mới có thể ít chảy máu, bớt hy sinh." Lúc này Tả Cao Bằng đã hiểu rõ cha mẹ Tả Cao Bằng là dạng người gì.
"Cậu nói đúng, đúng là cần phải cẩn thận chút."
Đỗ Hoành Nghị sờ cằm hạ quyết định, nhất định phải cẩn thận hơn.
"Đúng rồi lão Đỗ, tôi phải nhắc nhở cậu một chuyện." Vẻ mặt Tả Cao Bằng trở lên nghiêm túc.
"Chuyện gì vậy?" Thần kinh Đỗ Hoành Nghị căng thẳng.
"Nếu cậu thực sự có dự định muốn lấy vợ thì nhanh chóng hành động đi, giống như Vệ Lăng ấy, nhìn trúng lập tức ra tay luôn. Nhanh chóng đăng ký kết hôn, sau đó truyền tin tức về quê, nếu không tôi lo cha mẹ câu nghe được tin tức gì đó, bọn họ sợ cậu không chịu khống chế nữa sẽ tìm cho cậu một cô vợ ở quê đấy."
"Không thể nào, tôi dù gì cũng là quân nhân, quân nhân kết hôn phải trải qua sự phê chuẩn của tổ chức."
Đỗ Hoành Nghị bị lời của Tả Cao Bằng dọa sợ.
"Mấy vị tiền bối của chúng ta ở bên ngoài đánh trận, về đến nhà vợ cũng đã cưới được ba bốn năm rồi, không phải đâu đâu cũng là vậy sao? Đến lúc đó cậu có nhận người vợ mà cha mẹ cậu thừa nhận, cả quê hương cậu đã thừa nhận hay không, nếu không nhận, chắc chắn sẽ làm náo loạn đến tận đơn vị. Còn nếu nhận, cậu cũng chỉ có thể sống tương kính như tân cùng một người vợ không có tình cảm suốt cả đời thôi."
Gia đình Tả Cao Bằng không tầm thường lắm, biết được chuyện của một vài tiền bối.
Đỗ Hoành Nghị bởi vì lời dọa của của Tả Cao Bằng mà toát mồ hôi.
Chút men rượu uống được ở nhà họ Tần cũng theo đó bay đi hết.
Đỗ Hoành Nghị và Tả Cao Bằng trong lòng nặng nề trở về ký túc xá, Hồng Vĩ đổi vị trí cho Viên Hướng Dương xong vội vã chạy về phòng làm việc của Vương Thừa Bình.
Ông ấy từ trong miệng Viên Hướng Dương biết được hai vợ chồng Vệ Lăng gửi cho bọn họ rất nhiều đồ ăn.
Vậy nhất định phải đi ăn một bữa thật lớn.