Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 313

Chương 313 -
Chương 313 -

"Sở Sở nhà ta là giỏi nhất."

Tần Thanh Man nhẹ nhàng vuốt ve đầu đứa nhỏ, mái tóc mềm mại của đứa nhỏ khiến trong lòng cô tràn đầy tình cảm ấm áp.

Vệ Lăng đứng ở một bên nhìn chị em hai người ở chung, không biết có nên mở miệng hay không.

"A Lăng." Tần Thanh Man cũng không để Vệ Lăng đợi bao lâu, cô giúp cậu bé lau mồ hôi trên mặt, lại lau một chút mồ hôi trên lưng rồi mới đứng sang một bên nhường chỗ, bởi vì cô biết đây chỉ là bắt đầu.

Vệ Lăng nhẹ nhàng gật đầu với Tần Thanh Man, sau đó nhìn Sở Sở đang nằm liệt ở trên giường nói: "Tần Vân Sở." Hắn gọi chính là tên thật của Sở Sở.

Thông thường khi gọi tên thật đều vô cùng chính thức.

Sở Sở sửng sốt một giây lớn giọng đáp lại một tiếng "ài".

"Lần sau phải trả lời đàng hoàng." Vệ Lăng nhắc nhở Sở Sở, hắn hiện tại đang quân sự hóa huấn luyện cho Sở Sở.

"Vâng, anh … anh rể."

Sở Sở chịu đựng đau nhức toàn thân từ trên giường đứng dậy.

Vệ Lăng không uốn nắn cách xưng hô của cậu nữa, Sở Sở không phải binh lính dưới tay hắn, gọi anh rể cũng không có gì sai.

"Đi giày tất vào, hiện tại anh dạy em xuống tấn, xuống tấn phải luyện tập mỗi ngày. Cho dù anh ở nhà hay không ở nhà, em đều phải tự giác luyện tập, hơn nữa luyện xuống tấn cũng không phải ra khỏi cửa, em ở nhà cũng có thể luyện tập được." Lúc Vệ Lăng dạy học không chỉ nghiêm túc, mà cũng nói nhiều hơn rất nhiều.

"Vâng, anh rể."

Sở Sở gian nan xỏ giày vào rồi đứng ở trước mặt Vệ Lăng.

Mặc dù tư thế đứng của cậu không được tiêu chuẩn như những binh sĩ, nhưng đối với một đứa trẻ mới năm tuổi, lại là lần đầu tiên được huấn luyện mà nói cũng đã rất tốt rồi.

Vệ Lăng biểu diễn cho cậu bé xem dáng vẻ xuống tấn tiêu chuẩn ngồi như thế nào.

Cậu bé rất ra hình ra dáng mà học theo.

Nhưng chân vừa mới mở ra, cậu bé lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Đau nhức quá, cậu cảm thấy tứ chi đều đã không còn là của mình nữa rồi.

"Lưng phải thẳng, mắt nhìn về phía trước, chân phải tạo thành một góc nhất định…" Vệ Lăng chỉ ra quy chuẩn xuống tấn cho Sở Sở, bàn tay đang đỡ ở trên người đứa nhỏ có thể cảm nhận được sự run rẩy không ngừng.

Sở Sở giữ lấy nước mắt, cắn răng kiên trì.

Đau quá, cả người đều đang đau nhức.

Vệ Lăng không hề nể mặt, cũng không lập tức buông tay ra, sau khi đỡ lấy người đứa nhỏ một phút mới thả tay xuống.

Vừa mới buông tay, Sở Sở trực tiếp đứng không vững té ngã trên đất.

Mặt sàn bằng gỗ, không tính là đau.

"Đứng lên, tiếp tục, cho đến khi em ngồi đúng động tác xuống tấn." Vệ Lăng từ trên cao nhìn xuống cậu bé, cũng không vươn tay đỡ dậy.

Sở Sở tủi thân nhìn Vệ Lăng, cuối cùng tay chân run rẩy bò dậy xuống tấn.

"Anh chỉ lại cho em lần nữa, ghi nhớ cho kỹ."

Vệ Lăng bắt tay dạy cậu bé, hắn biết Sở Sở lần đầu tiên vừa khai thông kinh mạch xong xuống tấn ngay sẽ không thể nào đứng vững được, sau khi chỉ ra tư thế tiêu chuẩn lại lần nữa đỡ Sở Sở đứng một phút, mới buông tay.

Vừa buông tay, Sở Sở lại ngã nhào trên đất.

Lần này không cần Vệ Lăng phải ra lệnh, cậu bé đã tự mình run rẩy đứng lên tiếp tục luyện tập xuống tấn.

Hết lần này đến lần khác chỉ dẫn, lại hết lần này đến lần khác ngã nhào.

Sau nửa tiếng, Sở Sở đã toát mồ hôi khắp cả người, nước mắt trong mắt đã sớm chảy khô cạn, sau khi khô cạn lại tuôn trào, loại huấn luyện cường độ cao như thế này cuối cùng đã khiến cậu bé đỏ bừng cả khuôn mặt.

"Dừng lại, luyện rất tốt, ngày mai sáng tối mỗi buổi luyện tập một lần."

Vệ Lăng sắp phải trở về đơn vị, sắp xếp nhiệm vụ cho Sở Sở.

"Vâng, anh rể." Sở Sở lớn tiếng trả lời.

Tần Thanh Man đã ở trong gian chính chuẩn bị xong nước tắm cho cậu bé từ lâu, đợi mồ hôi trên người cậu bớt đi mới để Sở Sở đi tắm rửa.

Sở Sở đã không còn sức lực, là Vệ Lăng tắm rửa giúp.

Ban đêm, Vệ Lăng ôm Tần Thanh Man nhẹ giọng hỏi: "Vợ ơi, em trách anh sao?"

"Không trải qua mưa gió, sao thấy được cầu vồng." Tần Thanh Man ở hiện đại chính là từ nông thôn từng bước từng bước tiến ra ngoài, đương nhiên biết nếu muốn thành công thì phải trả giá bằng sự gian khổ và trắc trở như thế nào.

"Vợ ơi, em thật tốt." Vệ Lăng ôm lấy Tần Thanh Man lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment