Tần Thanh Man không cho rằng mình rất tốt, nhưng cô sẽ dùng thật lòng đổi lấy thật lòng.
Hai vợ chồng ôm lấy nhau nhỏ giọng nói chuyện một lúc rồi mới đi ngủ, ngày mai Vệ Lăng phải đi, vợ chồng hai người hiếm thấy không có cảm xúc mãnh liệt, mà là tràn đầy tình cảm dịu dàng yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng Vệ Lăng đã mở mắt.
Trước tiên hắn nghe ngóng động tĩnh trong phòng, có thể nghe thấy được Tần Thanh Man và Sở Sở vẫn còn đang ngủ say, đặc biệt là Sở Sở, hôm qua trải qua một trận tra tấn, cả đêm ngủ đều lầm bầm kêu đau.
Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, có lẽ hôm nay sẽ không tỉnh dậy theo thời gian của đồng hồ sinh nữa.
Vệ Lăng nghiêng đầu hôn lên cái trán trơn bóng của Tần Thanh Man, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi bò dậy, hắn không vén rèm cửa sổ lên xem bên ngoài phòng đang trong tình trạng gì, bởi vì chỉ dựa vào thính lực là hắn đã biết bên ngoài đang thổi gió lớn.
Thậm chí còn là bão tuyết.
Lò lửa trong phòng ngủ và gian chính đều vẫn chưa dập tắt, Vệ Lăng lần lượt thêm củi và than cho hai bên, đến cả giường sưởi cũng lại đốt thêm một ngọn lửa nữa. Hắn biết loại thời tiết như thế này càng thích hợp để đi ngủ, không có mình, vợ và em vợ đoán chừng còn ngủ thêm hai ba tiếng nữa mới tỉnh lại.
Sửa soạn xong xuôi, sắc trời bên ngoài mới hưng hửng sáng, Vệ Lăng trở về phòng phía tây nhìn xem.
Cuối cùng sờ lên khuôn mặt láng mịn của vợ một chút, mới bọc bản thân thật chặt chẽ rồi ra khỏi cửa.
Cửa lớn gian chính vừa mở, một luồng gió lạnh thấu xương xông tới, trong nháy mắt mang đi phần lớn nhiệt độ trong phòng.
Vệ Lăng nhanh chóng đóng cửa lại.
Vừa đóng cửa, hắn cảm nhận được sức gió càng mãnh liệt hơn.
Không cần lăn tăn, Vệ Lăng khom lưng cong người đi thẳng về hướng sư đoàn, trong loại thời tiết này đứng thẳng người càng khó đi hơn, chỉ có giảm bớt diện tích chịu phản lực ngược lại thì mới dễ đi hơn một chút.
Gió lớn, bước chân tiến về phía trước của Vệ Lăng chậm vô cùng, có thể nói là một bước nhích lên được một chút.
May mắn là hắn có võ công, nếu dưới chân không vững đã bị gió thổi bay lâu rồi.
Một cây gậy rắn chắc trở thành vật đảm bảo cho cơ thể Vệ Lăng được đứng vững, từ từ, bóng dáng của hắn biến mất dần trong gió tuyết.
Chỉ là Vệ Lăng không biết khi hắn vừa ra khỏi cửa Tần Thanh Man đã tỉnh giấc rồi.
Tần Thanh Man bị gió lạnh lùa vào trong phòng làm giật mình tỉnh giấc, khoảnh khắc tỉnh lại không cần sờ nệm trải bên người cô cũng biết Vệ Lăng đã đi, đã trở về sư đoàn rồi.
Trong nháy mắt đó đầu óc Tần Thanh Man trống rỗng, cô không nỡ rời xa Vệ Lăng, nhưng không muốn tạo thành rắc rối cho Vệ Lăng. Cô nằm ở trên giường vẫn mãi không nhúc nhích, mấy phút sau mới tung chăn ra bò về hướng cửa sổ xốc rèm lên.
Bên trong bão tuyết, bóng dáng Vệ Lăng trong mông lung mờ ảo mang theo sự kiên định.
Từ lúc Vệ Lăng mở cửa đi ra ngoài đến bây giờ đã qua rất nhiều phút rồi, nhưng lúc này Vệ Lăng mới vừa đi ra khỏi cổng, có thể thấy được lực cản của bão tuyết bên ngoài lớn đến bao nhiêu.
Tần Thanh Man lặng lẽ trông theo bóng lưng của Vệ Lăng, không lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng mà nhìn.
Vào khoảnh khắc cuối cùng khi bóng dáng Vệ Lăng biến mất trong bão tuyết, nước mắt trong mắt cô đã rơi xuống.
Quân nhân, bất kể là ở thời đại nào đều là những người gánh lên mình trọng trách tiến lên phía trước bảo vệ cho nhân dân, bọn họ dùng thân thể của chính mình vì nhân dân cả nước mà đúc thành phòng tuyến kiên cố nhất, giữ lại cho mọi người một mảnh hậu phương an ổn.
Sau khi đưa mắt nhìn Vệ Lăng rời đi, Tần Thanh Man chậm rãi buông rèm cửa sổ xuống.
Rèm cửa sổ vừa hạ xuống, trong phòng trừ một mảnh hồng sẫm trong lò gang, cả gian phòng không còn một tia sáng nào khác.
Rèm cửa sổ trong nhà lúc trước đã được Vệ Lăng sửa lại, chắn sáng tốt vô cùng.
Chắn sáng đến mức chỉ cần không nhìn đồng hồ, tỉnh lại cũng không biết giờ giấc.
Nằm ở trên giường, Tần Thanh Man không tiếp tục ngủ nữa, cứ nằm an tĩnh như vậy, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh của kiếp trước và đời này. Từng cảnh từng cảnh, có rất nhiều người đã bắt đầu mơ hồ trong ký ức, cũng có khuôn mặt của rất nhiều người ngày càng trở nên rõ ràng trong tâm trí cô.
Cuối cùng dừng lại ở một khuôn mặt anh tuấn.
Là Vệ Lăng.