Giây phút này Tần Thanh Man biết mình đã hoàn toàn thích Vệ Lăng rồi.
Sau khi Tần Thanh Man tỉnh dậy hai tiếng, Sở Sở tỉnh giấc, vừa tỉnh lại, cậu bé lập tức kêu một tiếng thảm thiết, cậu vốn tưởng rằng hôm qua đã là đau nhất rồi, nhưng lúc này cậu mới hiểu rõ cái gì gọi là "Thu hậu toán trướng"[1].
[1] Thu hậu toán trướng (秋后算账) : Đợi đến khi mọi chuyện phát triển tới giai đoạn cuối cùng mới phán xét được.
Cơ thể chịu đựng tra tấn cực hạn, hôm nay mới chính thức phát huy uy lực.
Toàn thân đau nhức.
Cơ bắp vừa mỏi lại vừa căng đau, đến tay cũng không nhấc lên nổi.
"Tỉnh rồi sao?" Tần Thanh Man vẫn luôn nằm không nhúc nhích nghe thấy động tĩnh Sở Sở nghiêng người nên nhìn sang, không cần nhìn biểu cảm của cậu, chỉ nghe tiếng kêu ai ui thảm thiết của cậu bé cũng biết khó chịu biết bao nhiêu.
"Chị ơi, trời vẫn chưa sáng sao?"
Sở Sở vừa nghe thấy tiếng của Tần Thanh Man liền vô thức ngừng kêu, sau đó cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.
Khả năng chắn sáng của rèm cửa sổ thực sự quá tốt, cậu vậy mà không cảm giác được trời sáng.
Cậu thậm chí còn tưởng rằng Vệ Lăng vẫn đang ngủ.
"Trời sáng lâu rồi, mau dậy thôi, nếu mà còn không dậy là sắp đến trưa rồi đó." Tần Thanh Man đứng dậy mặc quần áo, sau đó nhẹ nhàng kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng bên ngoài phòng lập tức chiếu sáng phòng phía tây.
Bão tuyết lúc sáng sớm còn thổi đến che phủ trời đất, lúc này gió không chỉ đã ngừng thổi, thậm chí mặt trời còn ló ra.
Bầu trời xanh thăm thẳm đến một áng mây trắng cũng không có, xanh đến rất triệt để, cũng rất đẹp.
Khắp nơi xung quanh đều là các mảnh băng.
Dài có, ngắn có, hoa văn của những mảnh băng này dùng các góc độ khác nhau để thể hiện ra vẻ đẹp của mình, khoác lên cho cả vùng đất rộng lớn này một mảng hoa băng lấp lánh, cây nở hoa, tường nở hoa, cỏ cũng nở hoa, ngay đến cả trong sông nơi mặt xong chưa đóng băng cũng đã nở hoa.
Những hoa băng này có vô số góc cạnh, có giống hoa cúc, cũng có giống hoa sen, hoa hồng…
Chỉ cần là hoa mọi người có thể nghĩ tới mảnh đất này đều đã nở ra rồi.
" Đẹp… đẹp quá!" Sở Sở vừa mới bò dậy nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ hai mắt mở to.
Ở chỗ này của bọn họ bão tuyết năm nào cũng có, nhưng không hẳn năm nào cũng có thể gặp được thế giới băng tuyết đẹp đến như vậy.
Đặc biệt là ba ngọn đèn băng treo dưới hiên nhà, trong gió lạnh không bị thổi vỡ, ngược lại bởi vì một trận bão tuyết mà trên đèn băng theo đó còn kết lại vô số hoa băng.
Trong mắt Sở Sở, đèn "rắn mập nhỏ" ở trong một lùm hoa băng lộ ra chiếc đầu đáng yêu, vừa đẹp mắt lại vừa biểu lộ ra linh khí.
"Đúng là rất đẹp, đáng tiếc không có máy ảnh (Máy ảnh cá nhân ở thời đại này vô cùng ít ỏi và quý giá), nếu không đã có thể lưu giữ lại cảnh đẹp này." Tần Thanh Man cũng bị bức tranh đất trời đẹp đẽ này làm cho kinh ngạc đến ngây người, đây là lần đầu tiên cô ở trong hiện thực tận mắt nhìn thấy thế giới băng tuyết tuyệt đẹp đến như vậy.
"Ơ chị ơi, anh rể em đâu rồi?"
Sở Sở uể oải rụt lại cơ thể, đột nhiên ý thức được trong phòng hình như thiếu mất một người, vừa hỏi Tần Thanh Man vừa quay đầu nhìn xung quanh.
"A Lăng trở về sư đoàn rồi." Tần Thanh Man không định nói cho cậu bé biết thời điểm khi Vệ Lăng trở về sư đoàn bão tuyết vẫn còn thổi mạnh, một người lo lắng là đủ rồi, không nhất thiết phải khiến hai người cùng lo lắng.
"Anh rể đi lúc nào vậy, sao không nói với em một tiếng nhỉ?"
Cậu bé trợn tròn đôi mắt, cậu vẫn còn mong chờ học đánh nhau với Vệ Lăng, sao còn chưa học mà anh rể đã trở về sơ đoàn rồi, vậy cậu phải làm sao bây giờ?
"Nói với em kiểu gì, em ngủ giống y như con lợn con ấy, đoán chừng có đem em đi bán thì em cũng không biết gì đâu." Tần Thanh Man cố ý trêu đùa cậu bé.
Sở Sở gấp gáp: "Không thể nào, em làm sao có thể bị bán mà cũng không biết."
"Đúng đúng, là không có đánh thức em thôi." Nhìn đôi mắt trợn tròn của cậu, Tần Thanh Man đau lòng ôm người vào trong lòng nhẹ nhàng nắn bóp cơ bắp trên người cho cậu bé, cô biết loại đau nhức này là bởi vì do axit lactic tích tụ mà tạo thành, chỉ cần chậm rãi xoa bóp cho dãn ra là được rồi.
" Chị ơi, đau đau đau…"
Sở Sở thấy Vệ Lăng không ở đây nên không giả bộ kiên cường nữa, đôi mắt đỏ hồng lộ ra vẻ mặt đáng thương nhìn Tần Thanh Man.
"Có bỏ cuộc không?"
Tần Thanh Man vừa xoa nắn cơ bắp cho đứa nhỏ vừa bình tĩnh nhìn cậu bé.