"Không… không bỏ cuộc." Sở Sở mặc dù bị nắn bóp đến vô cùng khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn nói lời giữ lời.
"Vậy em cần phải làm quen với loại rèn luyện như thế này, lúc này thân thể em đau nhức như vậy là bởi vì lần đầu tiên rèn luyện, đợi sau này rèn luyện thành quen rồi sẽ không còn đau nữa." Tần Thanh Man trấn an Sở Sở đang rơi nước mắt lách tách lách tách.
"Thật sao?" Ánh mắt nửa tin nửa ngờ của Sở Sở nhìn về phía Tần Thanh Man.
"Chị là chị gái của em." Tần Thanh Man chốt hạ bằng một câu.
"Vâng, chị gái, em tin tưởng chị." Sở Sở được Tần Thanh Man nắn bóp cơ thể một lượt khó khăn bò ra khỏi người Tần Thanh Man, giờ khắc này cậu cảm thấy chị gái hình như cũng không có đáng tin lắm, bởi vì người cậu có vẻ như càng đau hơn nữa, tay chân đều run rẩy, căn bản là đứng không vững.
"Lúc này đau nhức là chuyện bình thường, qua một lát sẽ không còn đau như vậy nữa."
Tần Thanh Man cười trộm nhìn động tác nhỏ của Sở Sở, sau đó xuống giường đi rửa mặt.
Hiếm khi ngủ đến giờ này, nên rời giường sửa soạn một chút rồi làm đồ ăn.
"Chị ơi, em… em nằm một lát rồi sẽ dậy rèn luyện ngay." Sở Sở còn nhớ rõ Vệ Lăng hôm qua sắp xếp nhiệm vụ cho mình, nhưng lúc này cậu thực sự không động đậy được, cho nên không thể không xin chỉ thị của Tần Thanh Man.
Anh rể không ở đây, cậu phải tự giác hoàn thành nhiệm vụ, do chị gái giám sát.
Tấm Thanh Man thực sự bị sự hiểu chuyện của Sở Sở làm cho kinh ngạc, cô vẫn tưởng rằng lúc này đứa nhỏ không thấy Vệ Lăng ở đây, còn cả người đang khó chịu thì sẽ ỷ lại ở trên giường mà không dậy, không nghĩ tới cho dù không có Vệ Lăng ở đây, cậu bé vẫn có thể tuân theo ước hẹn.
"Được, nằm một lúc, chị đi rót nước mật ong cho em."
Tần Thanh Man biết cậu bé thích đồ ngọt, cô xoa đầu cậu bé rồi mới quay người.
Lò gang trong phòng vẫn luôn đốt cháy, nên không lạnh.
Cửa sổ cũng hơi hơi mở ra một khe hở nho nhỏ, cho nên một mình đứa nhỏ nằm ở trên giường cũng không cần lo lắng sẽ bị ngộ độc khí CO2.
"Vâng vâng, cảm ơn chị gái."
Sở Sở khó chịu toàn thân vừa nghe thấy có thể uống nước mật ong ngọt ngào, lập tức tràn đầy sức lực, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Tần Thanh Man cũng sáng lên mấy độ.
Tần Thanh Man cười rồi mới ra khỏi phòng phía tây.
Cô làm vệ sinh cá nhân và sửa soạn xong xuôi trước, rồi mới bưng theo nước mật ong đã pha trở về phòng phía tây.
"Chị ơi, không… không đau như thế nữa rồi!"
Lúc này Sở Sở đang ngồi dựa ở đầu giường dùng bàn tay nhỏ nắm bóp cánh tay và bắp chân của mình, lúc này hình như cậu thực sự cảm thấy cơ thể không còn đau như lúc vừa mới tỉnh dậy nữa.
"Thấy không, chị không lừa gạt em nhé." Tần Thanh Man đưa nước mật ong trong tay tới.
"Hi hi hi!" Sở Sở cười ngây ngô, sau đó nhanh chóng nhận lấy nước mật ong để uống, nằm trên giường sưởi nóng lâu như vậy, cậu đã thấy khát lâu rồi, nếu không phải cơ thể thực sự khó chịu, cậu đã bò dậy đi uống nước rồi.
"Dậy thôi, chị đi nấu cơm."
Tần Thanh Man nhận lấy cốc tráng men uống thừa mà Sở Sở đưa qua rồi mang ra khỏi vòng phía tây.
"Chị ơi, em biết rồi."
Sở Sở trả lời một tiếng rồi nhanh chóng xuống giường, mặc dù lúc này cậu vẫn có thể cảm nhận được thân thể khó chịu, bụng căng trướng nhắc nhở cậu mau chóng đi tiểu, nếu không sẽ tè dầm giống như lần trước.
Vệ Lăng đã trở về sư đoàn, lại làm chuyện xấu sẽ không có người giúp cậu nữa.
Nhiệt độ không khí bên ngoài vô cùng thấp, Sở Sở không định ra ngoài đi vệ sinh, mà từ trong góc khuất lấy ra một cái hũ đất có nắp, mở nắp ra bắt đầu đi tiểu.
Nhà bọn họ không mua ống nhổ chuyên dụng, hũ đất thiết thực sử dụng vô cùng tốt.
Đi tiểu xong, Sở Sở chính thức rời giường.
Vệ sinh cá nhân xong cậu mau chóng bọc bản thân mình thật chặt chẽ rồi mới mang theo hũ đất đi ra nhà vệ sinh đổ nước tiểu.
Đổ nước tiểu xong, rồi rửa sạch hũ đất, Sở Sở trở lại nhà chính.
Đặt hũ đất lại chỗ xa xa, Sở Sở rửa tay, cởi áo bông ra, cởi áo bông xong xuôi, hoạt động tay chân một chút rồi chuẩn bị xuống tấn.
Đây là nhiệm vụ mà anh rể Vệ Lăng đã giao cho cậu.
"Sở Sở, em đến phòng phía tây luyện tập đi, lát nữa chị muốn xào rau, đừng để dầu bắn lên trên quần áo em." Tần Thanh Man đang nấu cháo ngô, vừa dùng que trúc khuấy cháo vừa dặn dò cậu bé một tiếng.
"Vâng, em đến phòng phía tây."
Sở Sở nhìn Tần Thanh Man rồi trở lại phòng phía tây.