Tần Thanh Man cũng không phải là người mềm mỏng yếu đuối dễ bị người khác bắt nạt như nguyên chủ, đến cả mấy người hãm hại nguyên chủ như Chu Hồng Hà cô đều đã giải quyết, làm sao có thể bên trọng bên khinh mà bỏ qua cho một nhà ông cậu Vạn Minh Tích được, người nhà này cũng không phải kẻ tốt lành gì.
"Sở Sở, cậu chuyển nhà rồi à?"
Tần Thanh Man hỏi vậy là bởi vì hình như trong ký ức mơ hồ có một chuyện như thế, nhưng khi cô nhớ lại, có vẻ cũng không rõ ràng lắm.
"Đúng vậy, chuyển nhà rồi, sau khi anh họ được điều chuyển đến nông trường Hồng Kỳ bọn họ liền chuyển đến khu ở dành cho người nhà của nông trường. Nghe nói là vì tìm một người đàn ông tốt cho chị họ để gả." Sở Sở không hổ là một cậu nhóc linh thông tin tức bát quái, chẳng có cái gì là cậu không biết.
Tần Thanh Man nghe thấy lời này lại có chút nghi hoặc: "Cái tên Vạn Lương này mới làm việc hơn được một năm mà đã có thể được chia nhà ở trong nông trường rồi sao?"
"Không có, anh họ chỉ được phân một gian phòng đơn, lại còn ở chung với người khác."
Nói đến chuyện của nhà cậu mợ Sở Sở có vẻ rất hưng phấn, cũng không biết là cậu hưng phấn cái gì, dù sao thì Tần Thanh Man cũng không nhìn ra được cậu bé có bao nhiêu tình cảm tôn trọng đối với một cái nhà được gọi là cậu mợ này.
"Vậy cả nhà cậu mợ làm sao có thể vào được khu ở dành cho người nhà trong nông trường?"
Tần Thanh Man thực sự rất tò mò về bản lĩnh của Vạn Minh Tích.
Sản nghiệp ở thời đại này đều thuộc sở hữu của quốc gia, lao động là dựa theo hộ khẩu để phân chia, hộ khẩu của những người trong nhà Vạn Minh Tích này lại không ở nông trường, trừ phi bọn họ cũng có công việc trong nông trường.
"Không phải trước đó mợ mặt dày bám theo mẹ chúng ta học nấu ăn sao, mẹ chúng ta mềm lòng dạy cho một chút. Do vậy, dựa vào tay nghề này cả nhà bọn họ đều vào nhà ăn ở nông trường Hồng Kỳ, cậu hình như phụ trách công việc thu mua." Từ trong lời nói của Sở Sở có thể nghe ra được sự chán ghét của cậu đối với người mợ Hứa Liên Hoa này.
Tân Thanh Man nghe xong lập tức nhớ ra chuyện này.
Lúc trước mẹ nguyên chủ chết sớm là bởi vì trong thời gian kiêng cữ khi sinh Sở Sở, người mợ này nhiệt tình kỳ lạ đến giúp đỡ chăm.
Vốn dĩ chăm sóc là chuyện tốt, là có tình nghĩa.
Kết quả trên đời này làm gì có người nào không có lòng riêng, Hứa Liên Hoa này là nhòm ngó tới tay nghề nấu nướng của mẹ nguyên chủ mới cố ý đến lấy lòng.
Trong thời gian ở cữ vốn dĩ là không được làm nhiều suy nghĩ nhiều, phải nghỉ ngơi thật tốt. Kết quả ngược lại, Hứa Liên Hoa này nghĩ cách tính kế mẹ nguyên chủ dạy bà ta nấu ăn, một ngày 24 giờ đều quấy rối người khác, mẹ nguyên chủ bị quấn lấy đến mức đầu đau muốn nứt cả ra.
Lại thấy em dâu ở nhà mẹ đích thân đến chăm sóc mình trong tháng ở cữ, nên cũng chỉ dạy nấu ăn cho Hứa Liên Hoa.
Có được sự tận tâm chỉ dạy hướng dẫn của mẹ nguyên chủ, tay nghề nấu nướng của Hứa Liên Hoa dù không đến mức kinh động lòng người, nhưng đúng là tiến bộ lên rất nhiều. Đồ ăn làm ra tốt hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần, thỉnh thoảng có một hai món còn ngon hơn tiệm cơm nhà nước ở trên trấn.
Cả nhà cậu mợ thì hài lòng rồi, nhưng mẹ nguyên chủ lại không được may mắn.
Cơ thể trong tháng ở cữ không được nghỉ ngơi tốt mắc nhiều bệnh vặt, vừa hết cữ lại nhanh chóng theo đại đội đi làm việc kiếm điểm công.
Trong nhà có hai đứa trẻ, còn phải hiếu kính với cha mẹ chồng, chỉ độc dựa vào chút lương thực phân theo điểm công của cha nguyên chủ, làm sao đủ nuôi nhiều miệng ăn như vậy. Cũng vì cứ như vậy, cơ thể mắc bệnh vặt, đến khi Sở Sở ba tuổi thì bắt đầu đổ bệnh, bệnh đến mức không xuống nổi giường, không qua được một năm đã nhắm mắt xuôi tay.
Tần Thanh Man nghĩ đến đây, sự lạnh lẽo trên mặt càng trở nên nặng nề.
Nói ra thì cả nhà cậu mợ này không chỉ có hãm hại một mình mẹ nguyên chủ, cha nguyên chủ bởi vì sự ra đi của mẹ nguyên chủ mà không thể nào tiếp nhận nổi, do vậy có một hôm uống hơi nhiều nên trượt chân ngã xuống sông chết đuối.
Nhà họ Tần bọn họ sở dĩ sa sút như vậy cũng là bởi vì một nhà cậu mợ.