"Sở Sở, ngày mai chúng ta đi thăm cậu mợ." Tần Thanh Man nhìn đồ ăn trước mặt nuốt cũng không trôi nữa, cô tiếp nhận thân thể này cho nên cũng có trọn những cảm xúc vui buồn tủi hờn của thân thể này, linh hồn của cô có thể có chung tình cảm với thân thể này.
"Chị ơi, ngày mai chúng ta thực sự sẽ đi mừng sinh nhật của cậu sao?"
Sở Sở ghé vào cạnh giường cẩn thận từng li từng tí nhìn Tần Thanh Man, cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy trên mặt chị gái có mang theo sát khí.
Đối với cái nhìn trộm của cậu bé Tần Thanh Man biết rõ trong lòng, trừng mắt với cậu nhóc, không có ý tốt nói: "Em nói xem?"
Đừng tưởng cô không nghe ra được những lời hôm nay là cậu nhóc cố ý nói với mình, đoán chừng trông thấy trong nhà có nhiều thêm một Vệ Lăng, hai chị em đã có chỗ dựa rồi muốn đi "vả mặt" gia đình nhà cậu, cho nên vừa nãy mới cố ý nói với mình những lời này.
"He he…"
Sở Sở thấy tâm tư nhỏ của mình bị Tần Thanh Man nhìn thấu, nhanh chóng giả ngu.
Cậu bé có một người anh rể lợi hại như vậy, dựa vào đâu mà không thể ra ngoài khoe khoang, cậu nhìn không vừa mắt cả nhà cậu mợ đấy. Cả nhà cậu mợ dựa vào nhà cậu bé mà phát đạt, lúc nhà cậu bé gặp khó khăn không chỉ không ra tay giúp đỡ, mà còn tính kế chiếm đoạt chỉ tiêu công việc của chị gái, nếu không, chị gái đã có một phần công việc ổn định rồi.
Sở Sở có oán hận rất lớn đối với cả nhà cậu mợ.
Trước đó một năm, cậu bé tận mắt nhìn thấy chị gái vì kiếm điểm công mà mệt còng cả lưng như thế nào.
"Chị ơi, em xin lỗi." Sở Sở biết tâm tư nhỏ của mình không qua được ánh mắt của chị gái, dứt khoát thoải mái thừa nhận sai lầm.
"Em không hề có lỗi với chị, là sơ sót của chị, vốn dĩ chúng ta là bề dưới nên phải đi chúc thọ cho cậu." Tần Thanh Man đi đến gần đầu giường xoa xoa đầu đứa nhỏ, sau đó thu dọn bát đũa đem ra gian chính rửa.
Ở phòng phía tây, Sở Sở trông thấy Tần Thanh Man không tức giận, lập tức vui sướng lăn lộn ở trên giường.
Cho dù cả người vẫn còn đau nhức, nhưng cậu vẫn rất vui vẻ.
Trong đầu cậu lúc này đã đang nghĩ đến việc ngày mai sẽ mặc cái gì, mặc quần áo gì thật đẹp để đi vả mặt cả nhà cậu mợ.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng Tần Thanh Man đã thức dậy, không chỉ thức dậy, cô còn kéo cả Sở Sở vẫn còn đang cuộn mình trong chăn bông dậy theo.
Hôm nay thời tiết tốt, hôm qua nhân lúc đẹp trời cô đã cố ý đi dạo trong đồn một vòng, để xem xem hôm nay có nhà nào hôm nay có người lên trấn không, để cho cô và Sở Sở đi nhờ xem. Gần sát cuối năm rồi, nhà thím Vân gấp gáp chuẩn bị chuyện cưới xin cho đứa con trong nhà, vừa hay muốn đi đến hợp tác xã cung tiêu trên trấn mua đồ, cho nên nhiệt tình mời Tần Thanh Man đi cùng.
Hôm nay trời vừa sáng Tần Thanh Man đã dậy thu dọn mọi thứ.
Thị trấn mặc dù cách đồn Kháo Sơn không xa lắm, nhưng cô vẫn tính ở nhà ăn sáng xong xuôi rồi mới ra khỏi nhà.
Nói thật ra thì là, đồ ăn của tiệm cơm nhà nước trên thị trấn còn không ngon bằng một nửa đồ cô nấu, cô việc gì phải lãng phí số tiền không cần thiết này.
Khi Sở Sở mới bị Tần Thanh Man kéo ra khỏi ổ chăn vẫn còn chưa tỉnh táo lắm.
Nếu như dựa theo đồng hồ sinh học lúc trước, Tần Thanh Man thức dậy, cậu bé cũng đã ngủ đủ giấc để có thể rời giường, nhưng hiện tại không giống nữa, từ khi Vệ Lăng sắp xếp nhiệm vụ rèn luyện Sở Sở, cậu nhóc cho dù có khó chịu cũng sẽ kiên trì hoàn thành.
Sức cùng lực kiệt như vậy, khó tránh khỏi buổi sáng dậy không nổi.
"Sở Sở, mau lên, mặc quần áo vào, chị nấu xong bữa sáng rồi, chúng ta ăn xong sẽ lên thị trấn cùng với thím Vân. Nhà thím ấy hôm nay dùng xe bò, thím Vân đồng ý đưa chúng ta đến nông trường Hồng Kỳ."
Tần Thanh Man vừa mặc quần áo cho Sở Sở vừa kể rõ tình hình.
Hôm qua cậu bé rèn luyện như thế nào cô đều nhìn thấy rõ, cũng biết đứa nhỏ vì sao bỗng nhiên ngủ li bì cùng với đau nhức cơ bắp, cho nên hiện tại mới có sự giúp đỡ mặc quần áo.
"Chị ơi, thím Vân đưa chúng ta đến nông trường Hồng Kỳ sao?"
Sở Sở bởi vì lời Tần Thanh Man nói mà hoàn toàn tỉnh táo, đừng thấy nông trường Hồng Kỳ cách thị trấn không xa, nhưng nó hoàn toàn ngược hướng với đồn Kháo Sơn, có thể nói là ba điểm trên cùng một đường thẳng. Nếu như không có người đưa đến, bọn họ đến thị trấn còn phải đi thêm một đoạn đường thật dài nữa mới đến được nông trường Hồng Kỳ.