"Đúng vậy, dùng xe bò đưa chúng ta đến cổng nông trường." Tần Thanh Man vỗ vỗ mông Sở Sở.
"Quần áo mặc xong rồi, em mau chóng đi rửa mặt đi, chị đi cho ngỗng ăn." Nói xong cô rời khỏi phòng phía tây.
Hôm nay cô và Sở Sở đều phải ra ngoài, phải chuẩn bị tốt cho mấy con vật ở trong nhà.
"Em biết rồi chị ạ."
Sở Sở trả lời một tiếng rồi xuống giường xỏ giày.
Đi giày xong, sờ áo len ở trên người, cái áo len này giữ ấm vô cùng, được mua ở hợp tác xã cung tiêu trên huyện, lúc đó Vệ Lăng và Tần Thanh Man đều không mua quần áo cho mình, mà chỉ mua cho người nhỏ nhất là cậu đây một bộ.
Áo len màu đỏ, lông nhung mềm mại vô cùng ấm áp.
Bàn tay nhỏ của Sở Sở lưu luyến sờ lên chiếc áo len ở trên người rồi mới vui vẻ đi đánh răng rửa mặt.
Hôm nay Tần Thanh Man làm bữa sáng rất thực tế, bánh bao thịt lớn, còn xào thêm hai món, chị em hai người đánh chén một bữa thật ngon lành, ăn xong bụng căng đầy đến một chút khe hở cũng không còn dư ra.
"Sở Sở em dùng hộp cơm đựng mấy cái bánh bao vào rồi mang đi, chúng ta phải ra ngoài một ngày mới quay trở lại, nếu mà đói chúng ta sẽ ăn bánh bao." Tần Thanh Man đi sắp xếp đồ mang làm quà sinh nhật cho cậu, sau đó dặn dò Sở Sở một tiếng.
"Vâng ạ."
Sở Sở đi tìm hộp cơm để đựng bánh bao.
Hộp cơm lúc trước nhà bọn họ dùng khi tặng đồ ăn cho mấy người Vương Thừa Bình đã được Vương Thừa Bình cho người tiện đường gửi lại, cho nên lúc này cậu bé chỉ cần tìm hộp cơm rồi đặt bánh bao vào là được.
Hộp cơm to đùng đựng ba cái bánh bao đã đầy ắp.
Có thể thấy được bánh bao Tần Thanh Man làm to như thế nào, mỏng vỏ nhiều nhân, ngon đến không thể tả, dáng người bé nhỏ như Sở Sở cũng có thể ăn hết một cái.
Cậu bé vừa đậy nắp hộp cơm lại liền nhìn thấy Tần Thanh Man xách theo một cái giỏ liễu được phủ khăn mang từ trong nhà kho ra.
Đồ vật bên trong giỏ liễu được cái khăn che lại, Sở Sở không nhìn thấy được bên trong đựng cái gì, tò mò hỏi: "Chị ơi, chị cầm cái gì đấy?"
Cậu không nỡ dùng thịt cùng với lương thực trong nhà đem đi tặng cho gia đình cậu mợ.
"Tự mình xem đi."
Tần Thanh Man đặt giỏi liễu xuống đất rồi đi chặn lửa cho hai cái bếp lò.
Lửa phải chặn lại, nhưng không cần dập tắt, như vậy cũng có thể tiếp tục giữ ấm cho căn phòng, buổi chiều bọn họ trở về, trong nhà cũng không đến mức lạnh giống nhà băng.
Bếp lò đốt than dùng bột than ẩm để chặn lửa, bếp lò dùng củi đốt ở trong gian chính thì cho thêm mấy khối than củi, sau đó dùng tro chặn lửa.
Buổi chiều trở về tùy tiện gẩy lên một chút rồi cho thêm chút củi là lại có thể bốc cháy lên rồi.
Lúc Tần Thanh Man đang bận rộn chặn lửa cho hai cái bếp lò, Sở Sở cũng vén giỏ liễu lên để xem.
Đầy ắp cả một cái rổ lớn!
Nếu chỉ xem số lượng mà không nhìn đồ vật cụ thể, có thể sẽ tưởng rằng lễ vật Tần Thanh Man đem tặng vô cùng quý trọng, nhưng Sở Sở nghiêm túc xem xét liền nhếch miệng nở nụ cười.
Đều là các loại rau khô.
Quả cà, đậu đũa, củ cải khô...
Những thứ này nhà nào nhà nấy vào hai mùa thu hạ hàng năm đều sẽ phơi rất nhiều để dự trữ, để đến mùa đông ăn.
Những thứ rau khô này nói thế nào được nhỉ, nếu nói là quý giá, thì đúng là rất quý giá.
Mùa đông ở chỗ này của bọn họ có thể cả nửa năm đều phủ trong tuyết, trong khoảng thời gian tuyết trắng chặn núi, đồ ăn thực sự rất ít. Một mùa đông dài đằng đẵng mọi người chỉ có thể dựa vào chỗ rau khô, dưa muối, bắp cải, củ cải trong hầm này để sống qua ngày, xem như là những thứ hàng ngày không thể tách rời.
Nhưng cũng bởi vì nhà nào cũng có, cho nên những vật phẩm cần thiết này cũng có thể nói là không quý giá lắm.
Nguyên nhân Sở Sở cười trộm là bởi vì, những lâm sản khác cũng ở trên núi giống như vậy chị gái đều không có lấy, mà cái lấy ra đều là rau khô, đem ra so sánh, nấm ở trên núi càng quý giá hơn rau khô bình thường rất nhiều.
Cậu nhét hộp cơm lớn vào trong giỏ liễu hài lòng kéo tấm khăn đậy lên lần nữa.