Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 322

Chương 322 -
Chương 322 -

"Chị ơi, sinh nhật của cậu chúng ta tặng những thứ này, bọn họ sẽ không tức giận chứ?" Lúc nói những lời này Sở Sở có chút cười trên nỗi đau của người khác, cậu muốn xem cả nhà cậu mợ tức giận, bọn họ càng tức giận thì cậu lại càng vui vẻ.

Nhà cậu hiện tại đã có anh rể, không còn ai dám bắt nạt bọn họ nữa.

Lúc này Tần Thanh Man đã chặn xong lửa, nghe được Sở Sở nói như vậy, cô nghĩ một lúc rồi quay người đi vào trong nhà kho, sau đó cầm theo nấm đầu khỉ nhà Khương Lâm Sơn cho bỏ vào trong giỏ liễu.

"Chị!"

Sở Sở nhìn rõ là nấm đầu khỉ lập tức không bình tĩnh được nữa.

Thứ này vô cùng ít ỏi, nhà bọn họ chỉ có một chút là của dượng cho thôi, chị gái và anh rể còn chưa ăn, sao lại muốn tặng cho nhà cậu mợ, cậu không vui, vô cùng không vui.

Cũng tiếc không nỡ.

"Dù sao cũng phải để bọn họ nhìn thấy chỗ tốt." Tần Thanh Man tự có tính toán của mình.

Sở Sở phồng má, nhưng cũng không dám làm trái ý Tần Thanh Man, chỉ có thể phụng phịu nhìn giỏ liễu.

"Sở Sở, đi thôi, mau chóng mặc áo khoác vào, bên ngoài trời lạnh, bao bọc cho kỹ, khoác dày một chút." Tần Thanh Man xách giỏ liễu đi ra đến cửa gọi cậu bé, đồng thời nhìn cái áo khoác bông ở trên người.

Cái áo khoác quân đội này cũng không phải do Vệ Lăng để lại, mà là của cha nguyên chủ để lại.

Cha nguyên chủ đã mặc rất nhiều năm, mặt áo đã bị giặt đến bạc phếch, độ bền của chất vải cũng không còn được bao nhiêu nữa, nếu không chú ý một chút rất dễ bị rách, mặc lên trên người càng không có một chút thẩm mỹ nào cả.

Sở Sở vốn dĩ còn đang phụng phịu khi nhìn thấy áo khoác trên người Tần Thanh Man lại càng mở to mắt hơn.

Chị cậu có áo bông mới đó, còn là lấy từ nhà thím hai cơ!

"Nhìn cái gì mà nhìn, mau mặc quần áo của em vào đi." Tần Thanh Man biết Sở Sở lộ ra vẻ mặt như vậy là có ý gì, cũng không giải thích, mà cầm lấy áo bông của Sở Sở mặc lên người cậu bé.

Sở Sở trông thấy chiếc áo bông mà mình sắp mặc lại càng thêm ngây người.

Đây là chiếc áo bông cậu sắp bỏ đi rồi, miếng vá trên áo đã chồng chất rất dày, dày đến mức không nhìn ra được kiểu dáng ban đầu của chiếc áo bông nữa.

"Chi… chị ơi…" Cậu nhìn Tần Thanh Man trở nên lắp ba lắp bắp.

Đầu óc bé nhỏ của cậu không thể hiểu rõ được chuyện này là như thế nào, bọn họ hôm nay ra ngoài không phải là đi khoe khoang với gia đình cậu mợ sao, tại sao lại mặc rách nát cũ kỹ như vậy, rách nát như thế còn làm sao khoe khoang được cuộc sống của nhà bọn họ.

"Nhà cậu mợ hiện tại có thiếu ăn sao?"

Tần Thanh Man vừa mặc quần áo cho cậu vừa hỏi.

Sở Sở nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu một cách chắc chắn: "Không thiếu."

Cả nhà cậu mợ đều đã vào làm ở nhà ăn trong nông trường Hồng Kỳ, nông trường Hồng Kỳ có mấy nghìn người, một nhà ăn có thể cung cấp cho nhiều người ăn đến như vậy làm sao có thể thiếu phần ăn của một nhà cậu mợ được.

Nói không chừng lúc này đều đã ăn đến béo múp míp.

Tần Thanh Man mặc áo bông cho cậu xong liền cầm lấy mũ của Sở Sở đội lên cho cậu bé, bất đắc dĩ mà nói rõ một câu: "Bọn họ không thiếu cái ăn, chắc chắn cũng không thiếu cái mặc, cho dù biết được nhà chúng ta sống tốt, cũng không cần thiết phải ngưỡng mộ chúng ta, bởi vì bọn họ đã không còn cái gì muốn lấy từ chúng ta nữa rồi."

"Vậy… vậy chúng ta không đi nữa." Sở Sở trợn tròn đôi mắt.

"Đi thì vẫn phải đi chứ, bây giờ cả nhà cậu mợ được ăn no mặc ấm, là nhờ vào tay nghề nấu nướng của mẹ, chúng ta không phải nên đi giúp mẹ thu lại chút phí dạy dỗ sao. Chúng ta không mặc rách rưới một chút, bọn họ làm sao dùng mắt chó coi thường người khác được." Thật ra Tần Thanh Man cũng không muốn nói những lời này với cậu bé lắm, dù sao thì cậu bé vẫn còn quá nhỏ.

Nhưng cô có thể nhìn ra được Sở Sở rất thông minh, đối với những đứa trẻ thông minh kiểu này thật sự không thể giáo dục cậu bé dựa trên cách thức thông thường.

Sở Sở nghe thấy Tần Thanh Man giải thích, hai mắt lập tức trở lên sáng lấp lánh.

Cái má vừa nãy vẫn còn phồng lên lập tức biến mất, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, thậm chí còn vô cùng chủ động mà tự mình đeo chụp tai và găng tay.

"Không tức giận nữa?"

Tần Thanh Man vươn ngón tay nhẹ nhàng chọc lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Bình Luận (0)
Comment