Trong khoảng thời gian này cậu được trải qua cuộc sống ăn no uống đủ điều dưỡng tốt, trên mặt cũng đã sớm có chút thịt, hai má không chỉ đầy đặn, mà cũng nảy nở hơn một chút, đường nét khuôn mặt càng trở nên đẹp đẽ.
"Chị ơi, em có tức giận đâu."
Sở Sở ôm tay Tần Thanh Man làm nũng, cậu làm sao có thể thừa nhận là mình tức giận nhầm chỗ được.
"Đúng đúng, em không có tức giận, chỉ là hai cái má phồng ra như con cá nóc thôi."
Tần Thanh Man vừa xách giỏ liễu đi ra cửa vừa trêu đùa Sở Sở.
Sự chú ý của Sở Sở lập tức bị đánh lạc hướng: "Chị ơi, cá nóc là cái gì vậy ạ?"
"Cá nóc ấy á!"
Tần Thanh Man vừa khóa cửa vừa trả lời: "Cá nóc là một loài cá, khi tức giận hoặc bị làm tổn thương hai má sẽ phồng lên, làm cả người mình căng phồng thành một quả cầu, như vậy có thể tránh khỏi nguy hiểm."
"Oa, loài cá này thông minh quá." Sở Sở nổi lên lòng sùng bái với cá nóc.
"Đúng vậy, chị cũng cảm thấy Sở Sở nhà chúng ta rất thông minh." Tần Thanh Man khóa cửa xong một tay nhấc giỏ liễu lên, một tay dắt tay đứa nhỏ đi ra cổng, bọn họ phải đến cổng đồn để tụ họp với thím Vân.
Đi nhờ xe lên trấn hình như cũng không phải chỉ có chị em bọn họ.
"Chị ơi, em cũng cảm thấy em vô cùng thông minh." Trong giọng nói của Sở Sở biểu lộ ra sự tự tin tuyệt đối, thậm chí còn thông minh và bổ sung thêm một câu: "Chị cùng với anh rể cũng rất thông minh, em là người thông minh thứ ba."
"Vậy ai là người thông minh nhất?" Tần Thanh Man cố ý trêu chọc đứa nhỏ
"Chị, chị gái em là người thông minh nhất." Sở Sở không cần thầy dạy cũng học được cách dỗ dành con gái.
Tần Thanh Man tâm trạng vui vẻ nói chuyện cùng với Sở Sở, trong đồn trải qua hơn một ngày bão tuyết quét qua, khắp nơi đều là băng tuyết, phong cảnh rất đẹp. Nhưng mặt đất không dễ đi lắm, rất trơn trượt, hai chị em vì để không bị ngã mà đi rất chậm, cũng rất cẩn thận.
Vừa ra cổng một lúc nên gặp được đội ngũ dọn dẹp băng tuyết trên đường của đồn.
Đều là người trong đồn cả, nhất định cần phải chào hỏi lẫn nhau.
Trong nhóm người, hai chị em Tần Thanh Man trông thấy hai anh em Tần Kiến Minh cùng với bọn Lưu Quân, ba người này trải qua một quãng thời gian ngày nào cũng phải dậy sớm đi dọn tuyết, trạng thái tinh thần vô cùng uể oải rệu rã, so với một người vừa được khai thông kinh mạch để rèn luyện như Sở Sở xem ra còn thê thảm hơn.
Mấy người Tần Kiến Minh nhìn thấy chị em Tần Thanh Man không chỉ không dám lên tiếng chào hỏi, mà ngược lại còn cong lưng cúi người chúi đầu xuống thấp hơn giả bộ như không trông thấy.
Bọn họ càng không muốn chào hỏi Tần Thanh Man, Tần Thanh Man còn lười phản ứng ba người này.
Tần Thanh Man chào hỏi mấy tiếng với những thôn dân thân quen, rồi tiếp tục đi về phía cổng đồn, sắp đến thời gian hẹn với thím Vân rồi, tốc độ phải nhanh hơn chút.
Chờ khi hai chị em Tần Thanh Man đi xa, Tần Kiến Quân mới cúi đầu lẩm bẩm một câu.
"Mặc thành dáng vẻ này chắc chắn là để đi lừa gạt người khác!"
Nhà cậu ta là nhà bị Tần Thanh Man lừa gạt đầu tiên, lúc mới bắt đầu cậu ta vẫn còn chưa phát hiện ra, đợi đến bây giờ mỗi ngày phải làm việc vừa mệt vừa khổ cậu ta mới hiểu được bọn họ đều đã bị bề ngoài của Tần Thanh Man lừa gạt hết rồi.
Tần Thanh Man có chỗ nào mềm yếu dễ bắt nạt chứ, rõ ràng là một người vô cùng lợi hại.
Chỉ là đến bây giờ cậu ta mới hiểu ra được đạo lý này, đáng tiếc đã muộn rồi, chỉ cần nghĩ đến việc đầu xuân sang năm ba người bọn họ có thể bị phái đi dọn phân, Tần Kiến Quân lại cảm thấy vô cùng hối hận và chua xót trong lòng.
Thật sự biết vậy đã chẳng làm.
Tần Kiến Quân hối hận chuyện lúc trước, Tần Kiến Minh và Lưu Quân cũng nghe được tiếng lẩm bẩm của Tần Kiến Quân, bọn họ mặc dù không lên tiếng hưởng ứng, nhưng trong lòng đều đồng loạt gật đầu hưởng ứng.
Con người Tần Thanh Man này chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy.
Nếu không bọn họ cũng sẽ không phải chịu thiệt lớn như thế.
"Cô ta kết hôn với một sĩ quan, nghe nói sĩ quan chức vị rất cao, có tiền. Mẹ tôi kể rồi, sính lễ chính là máy thu thanh, xe đạp máy khâu và đồng hồ đeo tay, còn có vô số vải vóc, đồ dùng hàng ngày. Lúc đó chất đầy cả nửa cái sân, tôi còn lâu mới tin cô ta nghèo đến mức không có quần áo lành lặn để mặc."