Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 324

Chương 324 -
Chương 324 -

Đoán chừng là do trong lòng thực sự không thoải mái, Tần Kiến Minh nhịn không được ở sau lưng người trong đồn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Áo bông lúc trước mẹ tôi may cho chị gái tôi cũng đã bị cô ta mặc lên người, chiếc áo bông đấy là mới đó, mới tinh luôn, mẹ tôi dự định dùng làm quần áo kết hôn cho chị tôi."

Tần Kiến Quân lại bổ sung thêm một câu.

Mà câu nói này cũng chỉ rõ ra nguyên nhân Tần Thải Vân căm hận Tần Thanh Man.

Phiếu vải ở thời đại này thực sự rất quý giá, một bộ quần áo mới từ việc mua vải đến lúc may thành quần áo hoàn chỉnh phải tiêu hao rất nhiều thứ, áo cưới sau này của mình bị người khác mặc mất, mối thù như vậy không oán hận mới là lạ đấy.

Tần Thải Vân vừa hận Chu Hồng Hà đã dùng quần áo bồi thường cho Tần Thanh Man, cũng hận Tần Thanh Man người muốn lấy quần áo của cô ta.

Nếu như Tần Thanh Man không muốn quần áo, bộ quần áo kia không phải sẽ thuộc về cô ta sao!

Cho nên Tần Thải Vân đã hận Tần Thanh Man đến thấu xương từ lâu, lúc trước đoạt Lưu Hoà Xương cũng có phần ân oán này ở trong đó.

Đối với những lời lầm bầm của hai anh em nhà họ Tần, Lưu Quân nghe được rất rõ ràng.

Cẩn thận di chuyển đôi mắt nhìn ngó xung quanh, thấy mọi người đều đang không chú ý đến ba người bọn họ, gã tranh thủ vừa dùng xẻng xúc băng tuyết ở trên mặt đất, vừa nhỏ giọng trả lời một câu: "Nghe người khác nói, không phải không trông thấy đồng hồ đeo tay với xe đạp sao?"

Gã không quan tâm hai chị em Tần Thanh Man mặc thành như vậy để đi tính kế ai, cái mà gã quan tâm là sính lễ mà Vệ Lăng gửi cho Tần Thanh Man.

Lưu Quân năm nay đã ba mươi hai tuổi, con cái của những người đến tầm tuổi gã đều đã sắp lên 10 rồi, gã cho đến bây giờ vẫn là một tên côn đồ.

Côn đồ cũng muốn có vợ có con.

"Trong sính lễ ngày đó không có xe đạp cùng với đồng hồ đeo tay, nhưng nghe nói đầu xuân năm tới bọn họ còn sắp dựng nhà, dựng nhà xong lại bổ sung xe đạp và đồng hồ đeo tay." Tần Kiến Minh có mạch tin tức ngầm của mình.

"Mua nhiều đồ như vậy, phải tiêu rất nhiều tiền nhỉ!"

Lưu Quân cảm thấy bản thân mình cả đời này cũng không thể nào cưới được vợ.

Cha mẹ của gã đã qua đời từ sớm, bản thân hắn cũng là qua được ngày nào thì biết ngày đó, căn bản là không có tiền bạc lương thực tích trữ, nếu cưới vợ thực sự phải tiêu tốn nhiều sính lễ đến như vậy, cho dù là bán gã đi cũng không bỏ ra nổi.

"Máy thu thanh, máy khâu, xe đạp và đồng hồ không hề rẻ, mua đủ ít nhất cũng phải tầm từ chín trăm đến một ngàn, cái này vẫn chưa tính là khó có được nhất, khó có được nhất còn phải có phiếu, chỉ có tiền căn bản là không mua được đâu."

Trong giọng điệu nói chuyện của Tần Kiến Quân trừ hâm mộ ra còn mang theo sự ghen tị.

Nếu Tần Thanh Man vẫn còn nhận thân với nhà bọn họ, nhà bọn họ kiểu gì cũng dính lây được một ít chỗ tốt, chứ không phải như bây giờ thế này, đến gọi một tiếng Tần Thanh Man mà cậu ta cũng không dám.

Nói đến việc này thì phải trách mẹ cậu ta.

Mẹ cậu ta rất cố chấp, không phải chỉ là xin lỗi nhận sai với Tần Thanh Man thôi sao, miệng chỉ cần nhận sai vừa không chịu thiệt thòi vừa không mất tiền, việc gì mà không xin lỗi. Nhìn xem cô út với thím ba, thím tư, mấy người nói lời xin lỗi xong, chị họ không chỉ chấp nhận nhà mấy người bọn họ, mà còn cho thịt ăn.

Tần Kiến Quân càng nghĩ oán trách Chu Hồng Hà.

Lưu Quân lại bị giá trị của máy thu thanh, máy khâu, xe đạp và đồng hồ trong miệng Tần Kiến Quân làm cho ngây người.

Xem ra đời này gã vô duyên với chuyện lấy vợ rồi.

Nhưng từ trước đến giờ chưa từng được chạm qua phụ nữ nên Lưu Quân thực sự không cam tâm, con ngươi đảo một vòng, nổi lên trò đi đường ngang ngõ tắt: "Kiến Quân, tóc của chị cậu đã dưỡng tốt chưa?"

Da đầu Tần Thải Vân bị ngỗng mổ thương, đúng là hơi khó coi một chút, nhưng đội mũ lên, hoặc là khi tắt đèn đi, cũng không ảnh hưởng đến việc làm vợ người khác.

Tần Kiến Quân vốn là một người có mắt nhìn, lời Lưu Quân vừa thốt ra khỏi miệng cậu ta đương nhiên nghe ra được có ý gì.

Bình Luận (0)
Comment