Tần Kiến Quân khinh thường nhìn Lưu Quân, nói: "Không liên quan gì tới anh, bớt nghe ngóng đi." Cậu ta đối với Tần Thải Vân mặc dù cũng không có bao nhiêu tình cảm chị em, nhưng cũng nhìn không vừa mắt đối với một người hơn 30 tuổi rồi mà vẫn ăn bữa nay lo bữa mai như Lưu Quân.
Người như thế này mà làm anh rể của cậu ta á, cậu ta chê hàng giảm giá.
Lưu Quân bị lời của Tần Kiến Quân chặn họng, tức đến không chịu được.
À há, đều làm trộm, còn dám xem thường người khác, cũng không tự nhìn xem mình là mặt hàng gì.
Mang theo sự bất mãn, Lưu Quân hung hăng xúc tuyết ở trên mặt đất, làm xong sớm một chút thì có thể về nhà sưởi ấm sớm một chút, lười biếng lãng phí thời gian cũng là thời gian của chính bọn họ.
Dù sao mỗi người bọn họ đã được phân chia rõ ràng khu vực xúc tuyết.
Không ai chiếm được lợi của ai.
Lưu Quân ở chỗ này hung hăng xúc tuyết, hai anh em nhà họ Tần cũng nhanh chóng vừa dậm chân vừa bận rộn xúc tuyết trên mặt đất, nhiệm vụ của mấy cậu ta cũng là được sắp xếp trước rồi, không có cách nào lười biếng, cũng không tránh được.
Bởi vì sẽ có dân binh đi kiểm tra, kiểm tra ra bọn họ không xúc tuyết theo quy định, thì sẽ bị bắt đi tới điểm thanh niên trí thức nhịn đói úp mặt vào tường học thuộc lời nói của chủ tịch.
Hai anh em Tần Kiến Minh trước đó vì lười biếng cũng tự cho là thông minh làm ra một vài chiêu trò, bị trưởng ban an ninh Tiền Tương Dương nhìn thấu, sau đó hai người đều bị dạy dỗ đến thảm hại, cũng không dám nghịch ngu nữa.
Băng tuyết trên đường của đồn Kháo Sơn xúc đến gần 11 giờ mới xong.
Vừa xúc xong, sau khi kiểm tra đã đạt chuẩn rồi mọi người nhanh chóng ai về nhà đấy, Tần Kiến Quân vừa về nhà đã dạo một vòng trong phòng bếp. Nhìn thấy Tần Thải Vân đang đội mũ nấu cơm, cậu ta chậm rãi lên tiếng: "Về sau chị cách xa Lưu Quân một chút."
Nói xong cũng mặc kệ Tần Thải Vân có hiểu hay không, đã trực tiếp rời đi.
Tần Thải Vân đang nấu cơm lập tức sững sờ, sau đó sắc mặt đen đi.
Cô ta nghe ra được ý trong lời nói của Tần Kiến Quân, cái tên côn đồ Lưu Quân kia có thể đã nhìn trúng mình dự định làm trò mờ ám.
Tôi nhổ vào!
Tần Thải Vân tức giận đến mức trong sắc mặt âm trầm lộ ra sắc đỏ, cô ta vừa tức giận vừa oán hận, một thiếu nữ chưa chồng như cô ta mà Lưu Quân cũng dám nghĩ đến. Cho dù trên đầu cô ta coi như có chút vấn đề cũng không phải là người một tên côn đồ chuyên đi gây họa như Lưu Quân có thể cưới được.
Cũng không tự soi mặt mình vào trong bãi nước tiểu mà xem, chính bản thân còn không nuôi sống nổi, lại còn nằm mơ giữa ban ngày!
Tần Thải Vân tức giận thì tức giận, nhưng cũng hiểu một đạo lý, Chu Hồng Hà bây giờ vẫn còn đang nằm ở trên giường dưỡng thương, vẫn cần cô ta chăm sóc, cô ta vẫn còn giá trị ở trong cái nhà này. Nếu một ngày nào đó không cần đến sự chăm sóc của cô ta nữa, khẳng định sẽ ghét bỏ cô ta chỉ ăn không ngồi rồi.
Nói không chừng đến lúc đó ai thực sự có thể bỏ ra sính lễ, Chu Hồng Hà sẽ không quan tâm đối phương là người như thế nào cũng có thể gả cô ta cho người đó.
Chỉ cần vừa nghĩ tới cuộc sống nửa đời sau bị Chu Hồng Hà nhúng tay vào, Tần Thải Vân đã nhận ra thời gian rất gấp rút.
Không được, phải tranh thủ ra tay thôi.
Tần Thanh Man hoàn toàn không hề biết bởi vì mình đi ngang qua mà dẫn tới liên tiếp các sự kiện xảy ra đằng sau, cô và Sở Sở chỉ trong chốc lát đã đến được cổng đồn, vừa đến cổng đồn đã trông thấy chồng thím Vân đang kéo xe bò tới.
Bò là bò của đại đội, thuộc loại tài sản sở hữu công.
Nhưng mùa đông có thể cho thôn dân đưa về nhà chăm sóc, cỏ khô lấy về từ trong đại đội, những gia đình chăm sóc gia súc cần phải giữ ấm cho bò, đầu xuân sang năm phải đưa bò khỏe mạnh trở về đại đội.
Điều kiện trong nhà thím Vân cũng không tệ lắm, mùa đông sẽ nhận một con bò về nhà chăm sóc, chỗ tốt chính là mùa đông có thể sử dụng con bò này.
Nhưng nuôi bò như thế này không tính công điểm.
Vào mùa tuyết lớn ngập núi, có bò sử dụng, so với đi bộ thuận tiện hơn, đồn Kháo Sơn ngoại trừ nhà thím Vân nhận nuôi bò như vậy, còn có nhà Trương Hồng Mai cũng nhận gia súc, cũng là để thuận tiện cho mình.
"Thím Vân, chú." Hai chị em Tần Thanh Man nhìn thấy vợ chồng thím Vân liền lên tiếng chào hỏi.
Ở cổng đồn còn có hai thôn dân cũng đang chờ ngồi nhờ xe bò của thím Vân để lên thị trấn, nghe thấy tiếng chào hỏi của hai chị em Tần Thanh Man, họ cũng lên tiếng chào hỏi với hai vợ chồng thím Vân.
Người không tính là nhiều, xe trượt tuyết đủ lớn, mấy người ngồi như vậy là vừa vặn.