Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 32 - Chương 32 - Hao Tổn Tâm Sức Thuần Ngỗng 1

Chương 32 - Hao tổn tâm sức thuần ngỗng 1
Chương 32 - Hao tổn tâm sức thuần ngỗng 1

Hao tổn tâm sức thuần ngỗng 1

Dù Tần Thanh Man có phản ứng nhanh đến đâu cũng không thể nào nhanh hơn mỏ ngỗng được, trong nháy mắt, mu bàn tay của cô đã bị mổ một cái.

“Ai da.” Tay cô vì chịu đau mà ngay lập tức rụt lại.

Sở Sở nghe thấy tiếng kinh hô của Tần Thanh Mạn, hoảng sợ chạy vội tới, sắc mặt đứa nhỏ trông rất khó coi, trong đầu đã tượng tượng ra hình ảnh vết thương hay là một mảng bầm tím trên tay chị rồi. “Chị.” Còn chưa có nhìn thấy tay của Tần Thanh Man mà trong mắt cậu bé đã nổi lên một tầng sương mỏng.

“Chị không sao, em đừng khóc.”

Tay Tần Thanh Man bị ngỗng mổ đúng là đau thật, nhưng cũng chỉ đơn giản là mổ đau, không tính là bị thương, thậm chí đến vết ứ bầm cũng chẳng có.

Tiếng kêu thất kinh vừa nãy của cô chủ yếu là do bị dọa sợ chứ không đến nỗi đau lắm.

Sở Sở vô cùng lo lắng nắm lấy tay Tần Thanh Man, lật lên lật xuống kiểm tra, thấy rằng xác thực không có vết bầm nào, máu cũng không có chảy, chỉ có vết tích lờ mờ lưu lại khi bị ngỗng mổ mới yên tâm thở phào một hơi.

Vết mổ không sâu, ước chừng chưa đến nửa tiếng là có thể biến mất không còn dấu vết rồi.

Lúc này, trên mặt cậu bé mới hiện lên ý cười.

“Chị ơi, các bạn ngỗng biết chị là người tốt, sẽ không giết bọn nó để làm thịt nên bọn nó mới không mổ chị thật đấy.” Sở Sở mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã tự có cách lý giải của bản thân.

“Đúng rồi, bọn nó là nhớ được ơn cứu mạng đó.”

Tần Thanh Man vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nho nhỏ của Sở Sở, nhìn thấy đôi mắt vẫn còn vương lệ của cậu, cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Hai con ngỗng nhà thím A Vân là ngỗng trưởng thành, đối với ngỗng trưởng thành như này, muốn chúng nó nhận chủ nhất định phải dùng chiêu đặc biệt mới được. Trước khi xuyên thư, Tần Thanh Man rất thích xem mấy loại sách giải trí, cũng biết chút ít cách thuần ưng, vốn dĩ cô còn định áp dụng cách thức thuần ưng để thuần ngỗng, ai mà ngờ hai con ngỗng này lại thông minh như vậy.

Không chỉ nhớ kĩ ơn cứu mạng, còn biết không được làm thương mình.

“Chị ơi, em có thể sờ bọn nó một chút không?” Sở Sở trông thấy hai con ngỗng không có địch ý với Tần Thanh Man, bình thường lại không có bạn bè gì chơi cùng nên muốn thân thiết với bọn ngỗng hơn cho nên nói xong câu này liền đem ánh mắt tràn đầy tha thiết nhìn về phía hai con ngỗng.

“Tạm thời chưa được, đợi chút nữa đi.”

Tần Thanh Man không đồng ý cho Sở Sở cùng ngỗng thân cận ngay.

Bởi cô cũng không chắc chắn là hai con ngỗng này đã nhận chủ hay chưa, nhỡ mà chưa nhận chủ, vậy thì rất có thể sẽ làm người khác bị thương.

Sở Sở hiểu được ý của Tần Thanh Man.

Mang theo vẻ mặt không nỡ, quay lại vị trí ngồi ban nãy tiếp tục ngồi xổm xuống, chỉ là ánh mắt nhìn về ngỗng lớn vẫn cực kỳ lấp lánh.

“Sở Sở, em giúp chị cho thêm nước nóng vào chậu.” Tần Thanh Man dời sự chú ý của cậu bé đi.

“Vâng, chị.” Sở Sở cực kì nghe lời Tần Thanh Man, không nghĩ nhiều liền lập tức đứng dậy đi tới chỗ bếp lò. Bếp lò bởi vì vẫn luôn đượm lửa cho nên ấm nước bên trên lúc nào cũng trong trạng thải tỏa ra hơi nóng.

Nhân lúc Sở Sở đang lấy muôi sắt múc nước nóng, Tần Thanh Man hít thật sâu một hơi, một lần nữa đưa tay hướng về phía đám ngỗng.

Lần này cô không có lùi bước, cho dù hai con ngỗng có dùng ánh mắt ác liệt nhìn chằm chằm về phía mình cô cũng không lùi bước.

“Cạc—”

Tiếng ngỗng cảnh cáo vang lên, hai con ngỗng bất an đứng dậm chân tại chỗ.

“Ngoan, đừng sợ, ta sẽ không làm hại bọn mi đâu, chỉ là muốn lau mình cho bọn mi một chút thôi, vào nhà họ Tần chúng ta rồi nhất định phải chú ý vệ sinh, không sạch sẽ là không được vào nhà.” Để lấy được lòng tin của bọn ngỗng, Tần Thanh Man còn rất nghiêm túc nhấc miếng cọ từ trong chậu lên.

“Cạc – Cạc ----”

Bọn ngỗng nghe không hiểu lời Tần Thanh Man nói, đối diện với cái tay đang đưa ra của cô, hai đôi mắt đen như hạt đậu vừa nhìn chằm chằm chiếc tay không an phận của Tần Thanh Man vừa nhìn về phía cô, ánh mắt vừa ác liệt lại có chút hoảng hốt mơ màng.

“Ngoan, đừng sợ, tao thật sự sẽ không làm hại bọn mi đâu.”

Tần Thanh Man tận lực mỉm cười, thể hiện ra thiện ý của mình với hai chú ngỗng, cô tin rằng với sự thông minh của mấy con ngỗng này nhất định sẽ cảm thấy cô không có ý hại chúng nó, thế nhưng muốn để chúng thực sự chấp nhận mình thì nhất định vẫn còn phải bị mổ thêm vài lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment