Hao tổn tâm sức thuần ngỗng 2
Quả thực đúng như cô đoán.
Hai con ngỗng vốn dĩ đang hoảng sợ liền không ngừng mổ vào bàn tay đang đến gần của Tần Thanh Man.
Nhưng mỗi lần mổ lại nhẹ sức hơn lần trước một chút, cuối cũng chỉ còn những cái mổ nhẹ như lông hồng trên tay Tần Thanh Man.
Đến lúc này, Tần Thanh Man nhận thấy thời cơ đã đến rồi.
Cô liền ôm lên một con ngỗng, ngỗng mặc dù vẫn vùng vẫy kêu ầm ĩ nhưng đến cùng cũng không có thực sự mổ thương Tần Thanh Man nên mới cho cô cơ hội đem hoàn toàn thân ngỗng tắm rửa sạch sẽ một lượt.
Hai con ngỗng, lần lượt lau, đổi tới mấy chậu nước mới rửa sạch sẽ toàn bộ.
Dưới sự lật qua lật lại lau rửa một lượt của Tần Thanh Man, ngỗng ta không cảm thấy được sự nguy hiểm nữa liền lựa chọn im lặng chấp nhận, khiến Sở Sở cũng không nhịn được nhân cơ hội lét lút sờ sờ lưng ngỗng một chút.
Lông ngỗng vốn chống nước, cho nên dù có tắm rửa cũng không làm ướt lông chúng nó được, ngược lại bởi được lau rửa sạch sẽ mà bộ lông càng thêm bóng mượt, có thể thấy được nhà thím A Vân nuôi chúng cũng không tệ lắm.
Bằng không cũng đã không đổi được hai tấm phiếu vải của Tần Thanh Man.
“Chị ơi, bọn chúng tại sao không ăn gì vậy?” Sở Sở đang ngồi xổm cách bọn ngỗng không xa, quay đầu hỏi Tần Thanh Man đang thu dọn thau chậu.
Tần Thanh Man dùng bản chải với tro ẩm từng lượt từng lượt cọ rửa chậu vừa tắm cho ngỗng.
Nghe thấy Sở Sở hỏi liền trả lời: “Bọn chúng mới đến nhà chúng ta, trước đó còn bị thím A Vân dọa sợ, nhất định sẽ cảm thấy không muốn ăn nữa, nên không cần phải để ý, đợi lát nữa rắc cho bọn chúng ít ngô, đói rồi bọn chúng sẽ tự ăn.”
“Vâng ạ.”
Nhận được câu trả lời của Tần Thanh Man rồi, Sở Sở liền yên tâm, ánh mắt nhìn về đàn ngỗng càng thêm lấp lánh.
Cậu muốn chơi cùng với ngỗng.
Nhìn thấy Sở Sở như vậy, Tần Thanh Man ở trong lòng cũng thở dài một hơi.
Nguyên chủ nhát gan, da mặt lại mỏng, vật tư cho mượn cũng ngại đến tận nhà để đòi nên chỉ có thể tự nghĩ cách kiếm công điểm hoặc là lên núi hái lượm về, do vậy lúc nào cũng bận rộn không ngừng, căn bản là không có thời gian chăm sóc Sở Sở còn nhỏ tuổi.
Sở Sở tuổi nhỏ, không làm việc được, dinh dưỡng không đủ, dẫn đến dáng người bé nhỏ, bình thường cũng không dám chơi cùng bọn trẻ trong đồn, luôn là một mình cô đơn đợi ở nhà, đứa bé luôn lẻ loi một mình vô cùng mong tìm được bạn chơi cùng.
Hai con ngỗng này trong mắt Sở Sở chính là bạn chơi tốt nhất.
“A!”
Khi Tần Thanh Man đang nghĩ đến chuyện sau khi xuân tới tuyết tan để Sở Sở ra ngoài chơi với bọn trẻ trong đồn nhiều hơn thì chợt nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Sở Sở vang lên.
“Làm sao vậy?” Tần Thanh Man không nhìn thấy ngỗng mổ Sở Sở, cũng không thấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên không lập tức tới gần cậu bé ngay.
Chủ yếu là cô cũng không cảm thấy được nguy hiểm gì từ trong tiếng kêu của đứa nhỏ.
“Chị!” Đối với câu hỏi của Tần Thanh Man, Sở Sở chỉ chỉ vào mông mình, nói: “Chị ơi, ngỗng ị rồi!”
Nghe thấy tiếng ngỗng ị phân, Tần Thanh Man bất lực thở dài một tiếng.
Tại vùng Đồng Bắc tuyết lớn ngập trời này, muốn nuôi động vật nhỏ chính là bất đắc dĩ như thế. Bên ngoài trời lạnh buốt, giá rét không thể nuôi nổi, chỉ có thể đem ngỗng nuôi trong nhà thôi, mà ngỗng lại không phải người, cho nên muốn ị là cứ ị thôi.
Tần Thanh Man liền đứng dậy, dùng xẻng xúc tro, đem tro đổ phủ lên phân ngỗng mới ị ra, việc này vừa giúp ngăn chặn mùi hôi khuếch tán trong phòng, vừa giúp khử trùng.
Tro từ bếp lửa vừa mới lấy ra vẫn còn mang theo độ ấm, có thể nhanh chóng diệt hết vi khuẩn ở trong phân ngỗng.
“Chị ơi, việc này về sau để em làm cho.”
Sở Sở thông minh lắm, vừa nhìn Tần Thanh Man làm một lần đã biết lần sau phải làm như thế nào rồi.
“Được.” Nhìn thấy Sở Sở tích cực như vậy, Tần Thanh Man cũng không muốn đả kích lòng nhiệt tình của cậu bé, cười cười đưa xẻng cho cậu, đứa nhỏ mặc dù còn bé nhưng cũng có thể làm một vài việc vừa sức.
Như vậy đứa nhỏ mới càng có cảm giác an toàn.