“Đồng chí, đồng chí, đồng chí, cô chờ một chút…”
Tần Thanh Man dắt Sở Sở vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện với thím Quế Anh, phía sau là những tiếng gọi muốn giữ cô lại.
Rất nhiều người đi ngang qua đều kinh ngạc nhìn lại.
Đến khi thấy là đám người Triệu Thiên Thành, mọi người lập tức quay đầu giả bộ như không thấy bước nhanh chân bỏ đi.
Thật ra đây đã là lần thứ hai thím Quế Anh nghe thấy tiếng Ngô Vệ Dân gọi Tần Thanh Man rồi.
Tần Thanh Man vẫn bước đi liên tục, đương nhiên cô sẽ không nhiều chuyện, bởi vì cô biết rõ với mấy người Ngô Vệ Dân kia, nếu có thể trốn thì phải lập tức trốn.
“Thím, gây thêm phiền phức cho thím rồi.”
Tần Thanh Man có thể bỏ qua tiếng gọi sau lưng nhưng đúng là phải cảm ơn thím Quế Anh.
Không phải ai cũng có thể gánh được cái áp lực dẫn đường này.
“Chúng ta là người cùng một dồn mà, phiền cái gì mà phiền, không có chuyện phiền phức gì ở đây hết. Cứ yên tâm, ban ngày ban mặt thế này bọn nó không dám làm gì đâu, bí thư đại đội đồn Kháo Sơn chúng ta cũng không phải ngồi không.”
Thím Quế Anh không dám khiêu khích thẳng mặt đám người Ngô Vệ Dân nhưng cũng không sợ đến mức không dám dẫn đường.
Uy danh của bí thư đại đội Trịnh An Quốc của bọn họ không chỉ có ở trong đại đội Hồng Kỳ thôi đâu mà đến cả nông trường Hồng Kỳ cũng phải nể mặt đấy.
“Thím, thím là người tốt.” Tần Thanh Man cảm thấy người dân trong đồn Kháo Sơn vừa chất phác lại lương thiện.
“Con gái, chúng ta đi nhanh lên thôi, bỏ bọn nó lại.” Thím Quế Anh được khen là người tốt lộ ra gương mặt tươi cười, xoay người cõng Sở Sở lên lưng.
Tốc độ của bọn họ chậm cũng là bởi vì Sở Sở.
Sở Sở còn nhỏ, cho dù cái chân ngắn này có chạy nhanh hơn nữa thì tốc độ của bọn họ vẫn bị ảnh hưởng. Thế là thím Quế Anh dứt khoát cõng cậu nhóc lên lưng, như vậy thì không chỉ có bước chân của thím ấy với Tần Thanh Man sẽ nhanh hơn mà bước chân còn có thể lớn hơn.
Tốt nhất là nhanh chóng bỏ lại đám người Ngô Vệ Dân.
Ngô Vệ Dân vốn cho là Tần Thanh Man từ nông thôn đến nên không biết đồng chí trong miệng mình là đang gọi cô. Ngay khi anh ta đang định bước nhanh chân đuổi theo, thì thấy thím Quế Anh cõng cậu nhóc làm cản trở việc đi đường, sau đó đi thật nhanh.
Lần này xem như Ngô Vệ Dân đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây có nghĩa là lai lịch của bọn họ đã bị bại lộ, đối phương cố tình tránh né.
“Lão Ngô, xem ra con gái nhà người ta không coi trọng cậu rồi.” Triệu Thiên Thành chê cười Ngô Vệ Dân. Từ khi thích Hoàng Uyển Thanh, bất cứ cô gái xinh đẹp nào cũng đều không thể lọt vào mắt anh ta. Thậm chí hiện giờ anh ta còn không muốn nhìn những nữ đồng chí khác nhiều thêm một cái.
Kể cả bây giờ, Triệu Thiên Thành cũng sẽ không để ý xem dáng dấp cụ thể của Tần Thanh Man ra sao.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc anh ta chê cười Ngô Vệ Dân.
Từ khi Triệu Thiên Thành gặp thất bại trong việc theo đuổi Hoàng Uyển Thanh, anh ta liền thích xem ‘các anh em’ nhà mình cũng bị những nữ đồng chí khác chẳng thèm ngó ngàng tới. Hôm nay cuối cùng anh ta cũng đợi được cảnh Tần Thanh Man không thèm để ý tới Ngô Vệ Dân.
Vốn Ngô Vệ Dân còn đang tức giận trong bụng vì Tần Thanh Man không để ý tới mình, bây giờ lại nghe thấy Triệu Thiên Thành cười nhạo, làm thế nào cũng không thể khống chế nổi cơn giận trong lòng.
“Bà già đằng trước kia đứng lại cho tôi!”
Ngô Vệ Dân nổi giận sẽ không còn khách sáo nữa, trực tiếp trút giận lên thím Quế Anh.
Thím Quế Anh không muốn quan tâm tới Ngô Vệ Dân, cõng Sở Sở trên lưng tiếp tục đi, điều này đã kích thích tới Ngô Vệ Dân.
Mấy anh em đều đang nhìn, đặc biệt là Triệu Thiên Thành cũng đang nhìn, sao anh ta có thể để mất mặt được!
Đừng thấy bình thường Ngô Vệ Dân nịnh nọt Triệu Thiên Thành vậy thôi chứ thật ra anh ta cũng có ý muốn cạnh tranh đấy.
Cha của Triệu Thiên Thành là chủ nhiệm hội ủy ban cách mạng, còn cha anh ta là quản lý nông trường quản lý mấy nghìn người trong nông trường. Dựa theo chức vị thì cũng không thấp hơn cha của Triệu Thiên Thành, nhưng vì tính đặc thù trong chức vị của cha Triệu Thiên Thành nên mới khiến anh ta phải khép nép như vậy trước mặt Triệu Thiên Thành.