Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương ( Dịch Full)

Chương 329

Chương 329 -
Chương 329 -

Bên ngoài Ngô Vệ Dân nịnh nọt tâng bốc Triệu Thiên Thành nhưng lại muốn âm thầm áp Triệu Thiên Thành một bậc.

Cho nên từ khi phát hiện Tần Thanh Man vô cùng xinh đẹp, thậm chí còn xinh đẹp hơn Hoàng Uyển Thanh, anh ta lập tức có tâm tư.

Kết quả Tần Thanh Man chẳng thèm để ý tới anh ta, thím Quế Anh đi cùng Tần Thanh Man cũng không quan tâm tới anh ta luôn. Cơn giận trong lòng Ngô Vệ Dân không thể nào ép xuống được, thấy hai người biết lai lịch của mình, cũng chẳng thèm giả vờ nữa, vọt thẳng tới.

Ngô Vệ Dân là đàn ông, chắc chắn tốc độ sẽ nhanh hơn Tần Thanh Man với thím Quế Anh.

Cộng thêm việc anh ta giẫm quen đất trong nông trường Hồng Kỳ hơn bất kỳ người nào khác, việc anh ta xông lên vượt qua khỏi dự kiến của rất nhiều người.

Tần Thanh Man chỉ kịp bắt lấy áo của Ngô Vệ Dân.

Vốn Ngô Vệ Dân đã có ý muốn dạy dỗ thím Quế Anh với Tần Thành Man rồi, anh ta vừa xông lên đã lập tức đột ngột đẩy thím Quế Anh một phát. Trên mặt đất đều là tuyết, tuy đã được quét dọn nhưng vẫn còn tuyết.

Bị đẩy mạnh như vậy, thím Quế Anh hoàn toàn không thể đứng vững, lúc ngã xuống còn trượt một đoạn khá xa. Tiếp theo đó, Sở Sở đang trên lưng thím ấy cũng bị ngã uỵch xuống đất.

Tuyết đọng vốn được gọi là tuyết đọng bởi vì tuyết tích tụ từng lớp từng lớp.

Tuyết chưa bị ai giẫm lên có thể rất xốp nhưng khi bị vô số người giẫm đạp lên, tuyết cũng đã sớm cứng lại hết như xi măng.

Thím Quế Anh với Sở Sở đều bị ngã đau, nằm trên đất một hồi lâu chưa thể lập tức đứng dậy được.

Tần Thanh Man không ngờ Ngô Vệ Dân lại nhỏ nhen như vậy, dám bắt nạt người già trẻ nhỏ ngay trước mặt công chúng. Cô không kịp kéo người lại tức giận đỏ bừng mặt, tát mạnh một cái vào mặt Ngô Vệ Dân.

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên.

Vô cùng vang.

Tần Thanh Man đã dồn hết sức của cả cơ thể vào cái tát này.

Ngô Vệ Dân không chỉ bị Tần Thanh Man tát cho ngã lăn xuống đất mà nửa bên mặt còn nhanh chóng sưng lên, phụt một tiếng nhổ ra một búng máu, trong đống máu đó còn có cả một cái răng gãy.

Cái răng này của anh ta là răng sâu, đã bị lung lay rồi nhưng vẫn kiên quyết không chịu gãy.

Hôm nay bị Tần Thanh Man tát một cái liền bay ra ngoài.

Không chỉ có răng, khoang miệng cũng bị răng đập cho rách ra, nếu không thì không thể nhổ ra nhiều máu như vậy được.

Ngô Vệ Dân nhìn bãi máu với chiếc răng gãy trên tuyết mà ngây ngẩn cả người. Triệu Thiên Thành, Vương Cát với Chu Thao cũng ngây người, người đi đường xung quanh lại càng ngây người.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn tại chỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mặt, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Trong đám người có người nhận ra thím Quế Anh, nhanh chóng đi thông báo cho con gái với con rể của thím ấy.

Tần Thanh Man đánh Ngô Vệ Dân xong cũng không thèm nhìn kết quả mà cố nén đau lòng xông về phía thím Quế Anh.

Thím Quế Anh vì mình mà gặp phải tai bay vạ gió, cộng thêm thím ấy cũng đã hơn năm mươi tuổi rồi. Trong thời đại này, những người trong độ tuổi này đều là người cao tuổi, người già xương cốt giòn, Tần Thanh Man lo không biết thím ấy bị ngã như vậy có nguy hiểm gì không.

Tuy trong lòng Tần Thanh Man lo cho Sở Sở hơn nhưng cũng không thể không đi quan tâm thím Quế Anh trước.

“Sở Sở, em đừng lộn xộn, lát nữa chị sẽ xem em.” Tần Thanh Man vì lo cho cậu nhóc nên nhanh chóng dặn dò một câu.

Nói xong, Tần Thanh Man đã chạy đến trước mặt thím Quế Anh quỳ nửa người xuống kiểm tra cho thím ấy.

Tần Thanh Man không phải nhân viên y tế chuyên nghiệp nhưng kiếp trước cô từng được học qua cách cấp cứu với điều dưỡng cơ bản, vẫn có thể kiểm tra xem xương của thím Quế Anh có bị gãy hay không.

“Thím, thím đừng đứng lên vội, cháu sờ tới chỗ nào mà thím thấy đau thì cứ kêu to lên.”

Tần Thanh Man vừa dặn vừa dùng tay kiểm tra các vị trí như ngực bụng của thím Quế Anh, gãy tay gãy chân không đáng sợ, cùng lắm thì điều dưỡng một chút là được, sợ là sợ tổn thương tới nội tạng.

Bất cứ nội tạng nào bị thương đều là vấn đề lớn, phải phẫu thuật. Mà kết quả phẫu thuật ra sao thì chẳng ai có thể đảm bảo được cả.

“Ay…”

Thím Quế Anh đột nhiên hét thảm lên vì bị ngón tay của Tần Thanh Man khẽ ấn một cái.

“Thím bị đau ở chỗ này đúng không? Thím đừng gấp, từ từ cảm nhận, nếu chắc chắn bị thương ở chỗ này thì thím gật đầu.” Trời rất lạnh nhưng trên trán Tần Thanh Man lại toát mồ hôi hột.

Bình Luận (0)
Comment