Kim Viện Triều: Anh ta đúng là muốn nói như vậy, nhưng Tần Thanh Man đã nói trước anh ta rồi, anh ta ngược lại không dám thừa nhận nữa.
"Làm phiền các anh đưa ra giấy tờ công tác chứng minh thân phận của các anh, nếu không tôi sẽ hợp lý mà nghi ngờ các anh là phần tử của phe đối địch giả mạo công an."
Nói xong câu đó Tần Thanh Man lại bổ sung thêm một câu: "Dù sao nơi này của chúng ta cách đường biên giới cũng không tính là xa lắm."
"Không phải, chúng tôi không phải phần tử của phe đối địch."
Mồ hôi trên đầu Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc đồng loạt chảy ròng ròng, ở niên đại này nếu mà có dính dáng đến phe đối địch, đừng nói bọn họ sẽ bị xử bắn, đến cả tổ tông ba đời đều sẽ bị lột ba lớp da.
"Không phải phần tử của phe đối địch vậy thì các anh mau mang giấy tờ chứng minh công tác lấy ra cho chúng tôi nhìn xem."
Trịnh Mỹ Cầm lúc này cũng đã dám từ sau lưng Tần Thanh Man ló ra chất vấn, ánh mắt nhìn về phía Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc tràn đầy ngờ vực.
Cô ấy càng nhìn hai người này lại càng thấy giống người xấu, không hề có một chút khí thế chính nghĩa nào của công an cả.
"Chúng tôi dựa vào đâu phải cho các cô nhìn giấy tờ chứng minh công tác, giấy tờ chứng minh công tác là giấy chứng nhận cơ mật của chúng tôi, làm sao có thể để những người bình thường như các cô muốn nhìn là có thể nhìn được." Đối mặt với những ánh mắt hoài nghi càng ngày càng nhiều của quần chúng, Toàn Ái Quốc chưa bao giờ phải chịu qua sự tức giận như thế này, lửa giận trong lòng bốc lên vùn vụt.
"Vì cái gì không thể cho chúng tôi xem giấy tờ chứng minh công tác của các anh, giấy tờ chứng minh công tác không phải là cái gì cơ mặt, chỉ là một loại giấy tờ để chứng minh thân phận của các anh, tất cả mọi người đều có quyền yêu cầu anh lấy ra. Tôi trịnh trọng thông báo với các anh, dựa theo quy định của pháp luật, bất kể công việc hiện tại của các anh có là gì đi nữa, đầu tiên các anh đều phải phục vụ nhân dân, cơ chế chấp hành pháp luật là cơ chế bảo vệ nhân dân. Không phải là nơi để hai người các anh dở thói quan liêu, công an nhân dân chấp hành pháp luật nhất định phải có sự giám sát của nhân dân, đây là do chủ tịch nói."
Tần Thanh Man hợp lý lợi dụng tính đặc thù của thời đại mà tự bảo vệ mình.
"Đúng vậy, đồn công an là do nhân dân giám sát, pháp luật nước ta đã quy định rồi." Những thanh niên trí thức đứng trong đám người rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Hành động của Tần Thanh Man khiến bọn họ thấy được ánh sáng của chính nghĩa, bọn họ dũng cảm đứng ra ủng hộ, chỉ cần có thể chứng minh hai cái người tự xưng là công an này là giả, Ngô Viễn Minh đứng ra đảm bảo cho hai người này chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.
Quản lý nông trường Hồng Kỳ sắp rớt đài rồi.
Nhóm thanh niên trí thức trông thấy được hi vọng, cũng nhìn ra được Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc đang làm chó cùng rứt giậu.
"Mau lấy giấy tờ chứng minh công tác để chứng minh thân phận của các cậu ra, nếu không lấy ra được thì các cậu chính là giả, là phần tử của phe đối địch." Tiếng nói trong quần chúng liên tiếp vang lên, mọi người cũng từng bước từng bước mà ép lại gần.
Mồ hôi trên đầu Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc toát ra ngày càng nhiều.
Đôi cha con Ngô Vệ Dân và Ngô Viễn Minh cũng bị doạ cho choáng váng, đồng thời sự sợ hãi cũng bao trùm lên hai người này.
"Các đồng chí, xin mọi người lại nghe tôi nói tiếp một lời nữa."
Ngay lúc tay của Kim Viện Triều đang duỗi về phía sau eo, Tần Thanh Man đúng lúc lên tiếng.
Cả đám người yên tĩnh, mọi người không chỉ dừng lại bước chân, mà còn nhìn về phía Tần Thanh Man.
"Hai người này ngoại trừ lúc trước tôi hỏi ra nhiều điểm khả nghi như vậy, còn có một điểm mấu chốt vô cùng đáng ngờ." Tần Thanh Man nhìn chằm chằm vào mắt Kim Viện Triều, khóe mắt cũng liếc qua phía tay của đối phương.
Lúc này người này đang sờ ở sau lưng, khả năng duy nhất chính là có vũ khí.
Tần Thanh Man không thể để cho quần chúng bị thương được.
"Đồng chí, cô nói xem, bọn họ còn điểm gì đáng ngờ nữa." Trong đám người vây xem có rất nhiều người hỏi ra câu này.
"Đồng phục đặc chế." Ánh mắt Tần Thanh Man không hề rời khỏi Kim Viện Triều, thậm chí còn đưa Sở Sở cho Trịnh Mỹ Cầm bế.
"Đúng vậy nha, đây là sở hở vô cùng rõ ràng ấy chứ, đồng phục đặc chế của công an không phải là phía trên màu xanh lá mạ, phía dưới màu xanh lam đậm sao. Quần bọn họ mặc chính là màu xanh lá cây, không phải đồng phục đặc chế của công an, bọn họ không phải công an."
Kim Viện Triều và Toàn Ái Quốc khoác áo khoác rất dài, mọi người trước đó đúng là không để ý đến quần bọn họ mặc.
"Là giả, hai người này là công an giả." Quần chúng sôi trào.
Ngô Viễn Minh đã trợn trắng mắt, toang rồi, ông ta toang rồi, cả nhà ông ta đều toang hết rồi.