Ngô Viễn Minh hoàn toàn không ngờ tới thân phận công an giả của Kim Viễn Triều lại bị nhìn thấu. Trước kia hai người cũng từng cải trang như vậy, tuy ở đó vẫn có người dám nghi ngờ thân phận công an của bọn họ nhưng khi nhìn thấy trang phục trên người hai người thì sẽ sợ đến mức cả người phát run.
Cộng thêm hai người này cũng không thường xuyên giả mạo công an lắm nên không bị ai tố cáo.
Ngô Viễn Minh không ngờ hôm nay gặp phải Tần Thanh Man không chỉ không hành xử theo lẽ thường mà thậm chí tâm tư còn vô cùng kín đáo, biết rất nhiều thứ. Chỉ với mấy câu nói mà cô đã vạch trần chuyện hai người Kim Viễn Triều giả làm công an.
“Cha… làm… làm sao bây giờ?”
Ngô Vệ Dân cũng bắt đầu hoảng loạn.
Đương nhiên anh ta biết hai người Kim Viễn Triều là công an giả nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh ta gặp phải chuyện hai người kia bị người khác vạch trần.
Giả mạo công an là tôi nặng, tuy hai người Kim Viễn Triều chỉ dám dùng bộ trang phục này để cáo mượn oai hùm, không dám làm ra chuyện gì quá giới hạn nhưng giả chính là giả. Không xảy ra việc gì thì không sao, nhỡ thực sự xảy ra chuyện không may thì chính là chuyện lớn.
Ngô Vệ Dân hỏi Ngô Viễn Minh phải làm sao bây giờ, hiện giờ trong đầu Ngô Viễn Minh toàn là bột nhão.
Ông ta muốn bảo hai người Kim Viễn Triều mau chạy đi nhưng đối mặt với đám người quần chúng đáng phẫn nộ xúm đến, bốn phương tám hướng đều bị vây kín, làm sao mà chạy nổi.
“Nếu không, hay là để cho bọn họ nhận tội đi.” Ngô Viễn Minh cảm thấy chỉ còn cách này mới là cách đúng đắn nhất.
“Cha, cha bị ngốc hay là đám người kia bị ngốc, bọn họ nghe chúng ta chắc?”
Giọng của Ngô Vệ Dân vô cùng nhỏ, bởi vì bọn họ cách hai người Kim Viễn Triều không xa, việc thương lượng này không chỉ không thể để cho đám quần chúng kia nghe thấy mà còn không được để Kim Viễn Triều với Toàn Ái Quốc nghe thấy.
Ngô Viễn Minh bị hỏi đến mức mặt mũi đắng chát.
Ông ta biết rõ hai người Kim Viễn Minh không thể nào nhận tội, nhận tội chắc chắn sẽ bị xử bắn. Cho dù chưa làm ra chuyện gì phạm pháp nhưng chỉ cần giả mạo công an đã là tử tội rồi.
“Giả mạo công an, hai người này là công an giả, bắt bọn chúng lại, bắt bọn chúng lại.”
“Đừng để bọn chúng chạy thoát, bắt công an giả lại!”
Đám người quần chúng sau khi phát hiện ra hai người Kim Viễn Triều giả mạo công an, tâm trạng của bọn họ vô cùng kích động, mấy nam đồng chí cơ thể cường tráng lập tức lao đến, tốc độ rất nhanh.
Hai cha con nhà họ Ngô cũng phản ứng rất nhanh, bọn họ ngay lập tức chạy trốn, vứt bỏ hai người Kim Viễn Triều.
Mọi thứ vô cùng hỗn loạn cho đến khi một tiếng súng vang lên.
Tiếng súng vang lên giống như ấn nút tạm dừng vậy, tất cả mọi động tác đều dừng lại, mọi người đều không dám nhìn Kim Viễn Triều với Toàn Ái Quốc. Trên mặt mọi người đều là vẻ sợ hãi, kinh hoàng.
Bởi vì trong tay Kim Viễn Triều có súng.
Tiếng súng vừa rồi là do anh ta nổ súng.
Một bóng người chậm rãi ngã xuống đất, trước ngực dần bị máu nhuộm đỏ, máu nóng, sẽ tỏa hơi nóng, nhưng chỉ vừa mới chảy ra khỏi cơ thể đã trở nên lạnh lẽo, đông lại thành băng.
“Vệ… Vệ Dân.”
Ngô Viễn Minh khó tin nhìn Ngô Vệ Dân ngã xuống đất, chỉ mới ngây người một chốc mà Ngô Vệ Dân vừa mới nãy còn mở to mắt hoảng sợ giờ đây thần thái trong mắt anh ta đã biến mất gần như không còn, chỉ còn lại vẻ trống rỗng.
Tất cả mọi người đều kinh sợ.
Kim Viễn Triều cũng hoảng sợ, nhưng anh ta vẫn là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh.
Anh ta muốn tự tay bắt lấy Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man ở trên máy kéo đã phòng bị anh ta một lần, lúc này làm sao có thể để cho đối phương dễ dàng thực hiện được. Gần như là khi Kim Viễn Triều hướng bàn tay về phía Tần Thanh Man, cô đang cầm cây gậy đã chuẩn bị sẵn bên người đập mạnh.
Tần Thanh Man vừa động thủ, Bao Thắng Lợi với hai nam đồng chí khác trên xe cũng kịp phản ứng, ba người đánh về phía Kim Viễn Triều với Toàn Ái Quốc, không thể lại để cho hai người này nổ súng nữa.
“Ầm!”
Tiếng va đập thanh thúy vang lên. Tần Thanh Man không đánh vào cái tay đang cố bắt mình của Kim Viễn Triều mà cô đánh vào cái tay anh ta cầm súng.
Cô dùng hết sức toàn thân để đánh nên độ chính xác rất cao, thiếu chút nữa là đập nát cổ tay Kim Viễn Triều, súng trong tay anh ta cũng không khống chế được mà bay ra ngoài.
“Nằm xuống, cẩn thận súng cướp cò.”
Giọng của Tần Thanh Man kịp thời vang lên.
Đám người quần chúng đã bị hình dáng lúc chết đi của Ngô Vệ Dân dọa sợ chết khiếp, lúc này nghe được giọng của Tần Thanh Man thì vô thức nằm xuống, ngay cả Ngô Viễn Minh cũng không ngoại lệ.
Tuy Ngô Viễn Minh đau lòng chuyện con trai mình chết nhưng ông ta quan tâm tới tính mạng của mình hơn.
Tiếng súng rơi trên mặt đất rất vang bởi vì trên mặt đất toàn là băng.
Băng nhẵn bóng.
Súng không ngừng trượt trên mặt đất, một hồi lâu sau mới dừng lại được.