Là một khẩu súng, không giống khẩu B12 công an dùng lắm nhưng lại có điểm khá giống, Tần Thanh Man liếc một cái đã nhận ra đây là súng tự chế. Nếu là súng tự chế thì thân phận của hai người này lại càng không thể nào là công an.
Nặng nề thở dốc vài tiếng, Tần Thanh Man nhảy xuống xe nhặt súng.
Súng đã bị đánh bay nên không thể cướp cò được nữa. Vừa nãy cô hô như vậy là do lo nhiều người, nếu súng rơi vào tay người có tâm tư gian trá thì đúng là tai họa ngầm đáng sợ nên mới hét to như vậy.
Phải cầm chắc súng trong tay mình mới an toàn.
Ngay khi Tần Thanh Man nhảy xuống xe đi nhặt súng, Bao Thắng Lợi cùng với hai nam đồng chí vừa mới đánh về phía Kim Viễn Triều và Toàn Ái Quốc cũng đã đè chặt hai người bọn chúng ở dưới thân.
Ba người đánh úp Kim Viễn Triều với Toàn Ái Quốc từ thùng xe, từ trên cao đánh xuống nên rất dễ dàng hình thành nên ưu thế tuyệt đối.
Cân nặng Bao Thắng Lợi với hai nam đồng chí đều khá nặng, đè một cái là đè gần chết hai người Kim Viễn Triều, không chảy máu nhưng phân với nước tiểu thì thiếu chút nữa bị ép bắn hết ra ngoài, cơ quan nội tạng cũng bị ép đến mức suýt thì lệch hết vị trí.
Bởi vậy mà Kim Viễn Triều với Toàn Ái Quốc mất đi năng lực hành động.
Lúc này, Tần Thanh Man cũng đã nhặt được súng về, nhìn súng đã lên nòng, cô cũng thấy rất sợ.
Vừa nãy nếu không phải cô may mắn thì một phát súng kia đã lấy mạng của cô rồi.
Nếu không phải khi Ngô Vệ Dân chạy trốn đúng lúc chạy về phía của cô, cô lại luôn chú ý tới Kim Viễn Triều, phát hiện ra điều không bình thường liền bổ nhào vào trong thùng xe thì phát súng lấy mạng Ngô Vệ Dân vừa rồi chắc chắn sẽ cướp mất tính mạng của cô.
Cả người Tần Thanh Man đều đang khẽ run rẩy.
Cô cố lục lại trong trí nhớ của nguyên chủ nhưng hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào với hai người Kim Viễn Triều, tại sao Kim Viễn Triều lại ra tay với mình lúc thân phận giả bị vạch trần. Từ khi mình vạch trần thân phận của hai người, hai bên đã sinh ra thù hận với nhau, điểm này Tần Thanh Man không thể phủ nhận. Nhưng cô có cảm giác Kim Viễn Triều muốn lấy mạng của cô không chỉ vì cô vạch trần thân phận giả của hai người này.
Nhất định vẫn còn nguyên nhân khác.
Tần Thanh Man lạnh mặt đi tới bên cạnh Kim Viễn Triều với Toàn Ái Quốc.
Hai người này vẫn còn bị ba người Bao Thắng Lợi ép chặt xuống, bị ép tới mức hai mắt trắng dã.
Có lẽ đè thêm vài phút nữa chắc chắn sẽ đè chết người.
Tần Thanh Man không muốn trên tay mấy người Bao Thắng Lợi dính phải mạng người, nhẹ giọng dặn: “Đồng chí Bao Thắng Lợi, trói bọn họ lại đi, báo đồng chí công an tới, chúng ta không có quyền chấp pháp.”
Trước đó cô đã dùng pháp luật để bảo vệ bản thân nên nhất định phải tuân thủ pháp luật.
“Được.”
Bao Thắng Lợi nặng nề gật đầu đứng dậy.
Nếu trước đó anh ấy nghe theo Tần Thanh Man vì vợ mình còn bây giờ nghe theo Tần Thanh Man là vì sự tin tưởng và khâm phục xuất phát từ nội tâm, bởi vì vừa nãy Tần Thanh Man đánh bay súng trong tay Kim Viễn Triều là đang cứu người.
Chỉ cần súng vẫn còn trên tay Kim Viễn Triều là vẫn còn có người có thể mất mạng.
Được Tần Thanh Man dặn, Bao Thắng Lợi với hai nam đồng chí khác cuối cùng cũng bò dậy khỏi người Kim Viễn Triều cùng Toàn Ái Quốc. Ngay khi bọn họ đang nghĩ xem nên dùng cái gì để trói hai người này lại thì những người nằm trên đất cũng đều đứng dậy.
Sau thời gian hòa hoãn, mọi người cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một số người yên lặng cởi dây lưng quần đưa cho Bao Thắng Lợi.
Đã có đồ trói người, Kim Viễn Triều và Toàn Ái Quốc lập tức bị trói gô lại, không chỉ trói tay mà chân đương nhiên cũng bị trói lại, còn có mắt cá chân, bắp chân, đùi cũng bị chia ra trói lại.
Trói kiểu này, đừng nói là chạy trốn, hai người kia có muốn đứng lên cũng không nổi.
Kim Viễn Triều và Toán Ái Quốc đầu đầy mồ hôi thở hổn hển, phổi cần gấp không khí bị hai người cố hết sức hít lấy hít để, dùng hết tất cả sức lực từ khi còn bú sữa mẹ, dù có là không khí lạnh hít vào làm phổi đau nhức như bị đâm phải thì bọn họ cũng không hít thở chậm lại.
Giờ phút này, hai người Kim Viễn Triều mới biết được việc còn có thể hít thở quan trong với bọn họ đến nhường nào, cũng khiến cho con người ta say mê đến đâu.
“Đồng… đồng chí Tần, phải… phải làm gì với bọn họ đây?”
Bao Thắng Lợi nhìn thi thể của Ngô Vệ Dân, lại nhìn Ngô Viễn Minh đang co quắp trên đất, hoàn toàn chẳng có chủ kiến gì.
Cha con Ngô Viễn Minh nhất định có quen với hai tên giả mạo công an Kim Viễn Triều này, và cũng chắc chắn là có cấu kết với nhau. Nhưng đối phương không chịu chủ động nhận lỗi trước, hơn nữa ông ta còn là quản lý nông trường Hồng Kỳ của bọn họ, anh ấy lại chỉ là công nhân, mà công nhân không có quyền xử lý một quản lý nông trường như Ngô Viễn Minh.
“Trói lại.”