Tần Thanh Man làm xong tất cả mọi chuyện mới lấy vải bọc kỹ khẩu súng trong tay lại bỏ vào ngực. Đây là vật chứng quan trọng, cô không yên lòng để người khác giữ.
Xứ lý xong vật chứng, cô mới quay đầu lại đón lấy Sở Sở trên máy kéo đang vươn tay ra với cô, đồng thời dặn dò Bao Thắng Lợi cùng Trịnh Mỹ Cẩm nhất định phải chăm sóc tốt cho thím Quế Anh.
“Thanh Man à, cháu cứ yên tâm, chắc chắn thím không có việc gì đâu.”
Thím Quế Anh cũng không trách móc Tần Thanh Man, bởi vì thím ấy biết rõ chuyện này không thể trách Tần Thanh Man được. Dù sao Tần Thanh Man cũng là người bị hại.
May mà tên khốn nạn Ngô Vệ Dân chết rồi, coi như là trừ hại vì dân.
“Thím, vấn đề của thím không nghiêm trọng, thím đừng lo lắng.” Tần Thanh Man cũng khó mà nói thím Quế Anh bị đau không phải là do bị ngã gây ra mà có thể là do bị sỏi thận, lúc trước bị ngã đã làm ảnh hưởng tới sỏi thận. Chứ nếu thím ấy mà bị thương tới nội tạng thật thì cô cũng không dám để thím Quế Anh ngồi trên máy kéo đi lên trấn.
“Thanh Man, em yên tâm, bọn chị nhất định sẽ báo án trước.”
Trịnh Mỹ Cầm hứa hẹn với Tần Thanh Man, sau đó bọn họ lái máy kéo đi về phía thị trấn trong ánh mắt của mọi người.
Thị trấn cách nông trường Hồng Kỳ không coi là gần, lái xe rất tốn thời gian, may mà hai lốp xe máy kéo là loại lốp dày chống trượt, đi đường tuyết cũng không dễ bị trơn trượt, tốc độ cũng nhanh hơn ô tô bình thường.
Chỉ trong chốc lát đã biến mất ở khúc cua.
Tần Thanh Man ôm Sở Sở quay đầu lại, nhìn thấy Chu Bang Quốc đang đợi mình, còn có cả ba người Triệu Thiên Thành.
Ba người Triệu Thiên Thanh là thực sự không muốn ở lại, từ khi tận mắt thấy Ngô Vệ Dân bị bắn chết, bọn họ đã hoảng hồn. Bọn họ muốn chạy nhưng lại không dám chạy, muốn ở lại nhưng lại sợ. Cứ do dự như vậy, bọn họ không đi theo mọi người đến nhà ăn mà ở lại đây.
Đương nhiên Chu Bang Quốc biết mấy người Triệu Thiên Thành.
Ba người này với Ngô Vệ Dân chính là cá mè một lứa, bình thường làm không ít chuyện xấu xa.
Khẽ cau mày, Chu Bàng Quốc đúng là khó nói ba người này. Dù sao hình như ba người này không tham dự vào sự kiện lần này. Còn một nguyên nhân khác chính là đừng thấy ông ấy là phó quản lý nông trường nhưng vì vấn đề thành phần nên bị điều chuyển, nhìn thì có quyền nhưng thực tế là chỉ có quyền dẫn đội trồng trọt chứ không có những quyền khác.
Chu Bang Quốc thật sự không muốn dính tới Triệu Thiên Thành.
Cha ruột của thằng nhóc này là cán bộ cách mạng xã, nhìn ông ấy vô cùng không vừa mắt còn không ít lần ngáng chân ông.
“Đồng… đồng chí Tần, chúng tôi có thể… có thể đi được chưa?”
Chu Bang Quốc không muốn dính líu tới Triệu Thiên Thành, Triệu Thiên Thành cũng không thèm đặt Chu Bang Quốc vào trong mắt. Anh ta sợ Tần Thanh Man, đối tượng xin phép cũng là Tần Thanh Man.
“Anh nói xem?” Tần Thanh Man đã tận mắt nhìn thấy ba người Triệu Thiên Thành ở đây từ khi sự việc bắt đầu xảy ra cho đến khi kết thúc. Thậm chí ba người này còn là nhân chứng nhìn thấy Ngô Vệ Dân đẩy thím Quế Anh.
Triệu Thiên Thành nghe thấy Tần Thanh Man nói vậy, sắc mặt lại càng thêm trắng bệch. Anh ta cẩn thận nhìn thoáng qua Ngô Vệ Dân cách đó không xa đã được đắp chiếu, cuối cùng ủ rũ cúi đầu đưa Vương Cát với Chu Thao cũng đang ỉu xìu đi đến nhà ăn.
Vừa đi trong lòng vừa thấp thỏm không yên, cầu trời khấn phật mong cho chuyện này không liên lụy gì đến anh ta.
“Đồng chí Tần, cô rất giỏi.” Chu Bang Quốc thật sự không ngờ Tần Thanh Man lại có sức răn đe mấy tên nhóc ngổ ngáo Triệu Thiên Thành này.
“Đồng chí Chu, chỉ cần lòng mình ngay thẳng thì không phải sợ bọn yêu ma quỷ quái gì hết.”
Tần Thanh Man có rất nhiều lời khó có thể nói rõ được, chỉ có thể học người thời đại này hô cao khẩu hiệu. Xong cô đi cùng với Chu Bang Quốc tới nhà ăn.
Xảy ra án mạng, cô với Sở Sở cũng tạm thời không đi được.
Nhà ăn đã sớm nhận được tin tức, trong nhà ăn đốt đầy đủ than lửa, điều này khiến cho mọi người bị đông cứng ở bên ngoài một lúc lâu sau khi vào phòng liền thở phào một hơi. Sau khi tự đi tìm những người mình quen rủ ngồi cùng nhau, mọi người uống một cốc nước ấm.
Nước ấm với cốc đều do nha ăn cung cấp, đặt ngay chỗ bàn mua cơm, ai cần thì tự đi rót.
Trong môi trường ấm áp, mọi người dần lấy lại bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại, mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, có một số người đến cổng chính trước, tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình xảy ra sự việc. Có một số người đến sau, không biết nhiều, lúc này mọi người tụ vào chung một chỗ, mồm năm miệng mười thảo luận.
Tần Thanh Man biết mọi người tụ tập lại với nhau sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Nếu mà là đời sau, khi phá án, tất nhiên công an sẽ không để cho nhân chứng trao đổi với nhau. Nhưng vụ việc hôm nay chắc chắn không tồn tại khả năng và cũng không cần thiết thống nhất bịa đặt lời khai với nhau nên không ngăn mọi người trao đổi.