Tần Thanh Man cùng Chu Bang Quốc tiến vào nhà ăn, mọi người nhiệt tình nhường ra vị trí ấm áp nhất.
Vị trí đó rất gần lò lửa.
Tần Thanh Man còn mang theo một đứa bé là Sở Sở nên đương nhiên không khách sáo với những người có lòng tốt, cảm ơn đối phương xong liền bế Sở Sở ngồi xuống, đồng thời cảm ơn nhân viên trong nhà ăn đã mang trứng gà luộc tới cho cô.
Trên mặt Sở Sở vẫn còn sưng rất to, chườm trứng gà sẽ nhanh tiêu sưng.
Tần Thanh Man không lấy không trứng gà của nhà ăn, cô lấy phiếu vé lương thực ra trả.
Chắc chắn người trong phòng ăn không chịu nhận, Tần Thanh Man nói một câu cá nhân mọi người không có quyền xử lý tài sản chung của nông trường, thế là nhân viên nhà ăn lập tức nhận phiếu lương thực, đồng thời còn bù thêm.
Tần Thanh Man rất thích cảm giác tiền trao cháo múc này, không nợ nhân tình cũng chẳng nợ tiền.
Sau khi bóc vỏ quả trứng vừa luộc, cô chậm rãi lăn qua lăn lại trên khuôn mặt nhỏ của Sở Sở, cậu nhóc lập tức bị đau đến mức chảy cả nước mắt. Tần Thanh Man thấy vậy đau lòng, vội vàng vừa nhẹ nhàng lăn trứng cho cậu nhóc vừa thổi thổi.
Thật ra thổi như vậy không thể giảm bớt cảm giác đau nhưng dù trong thời đại nào đi nữa thì trẻ con sau khi bị thương sẽ thường được cha mẹ dỗ dành như vậy.
Tác dụng tâm lý đương nhiên là lớn hơn tác dụng bên ngoài cơ thể.
“Chị, không đau, em không thấy đau chút nào hết.” Sở Sở nhìn ra được sự tự trách trong mắt Tần Thanh Man, vội vàng dỗ ngược lại Tần Thanh Man. Vì trọc cho Tần Thanh Man vui vẻ, cậu nhóc còn lấy ra cái hộp cơm lớn trong túi.
Đây là hộp cơm nhà cậu, trước đó nhân lúc mọi người đều đang chú ý tới Tần Thanh Man trừng trị cha con nhà họ Ngô, cậu đã nhặt về.
Mấy năm nay hộp cơm không rẻ chút nào, cậu không nỡ bỏ nó đi.
Càng không nỡ bỏ bánh bao trong hộp cơm, bánh bao chị làm ngon siêu cấp luôn.
Tần Thanh Man nhìn thấy Sở Sở lấy hộp cơm ra liền ngây cả người. Khó trách vừa nãy cô bế cậu nhóc cứ thấy sao sao, có cảm giác là lạ, cô còn tưởng là vì súng trong ngực cấn đang sợ muốn chết, lo cả buổi thì ra là còn có nguyên nhân này.
“Sở Sở nhà ta thật thông minh.”
Tần Thanh Mạn cười vuốt đầu cậu nhóc.
Lúc mới đầu cô cũng nhớ đến hộp cơm nhà mình, kết quả lại xảy ra thêm chuyện, cuối cùng cô cũng chẳng còn hơi sức quan tâm nữa. Cứ tưởng rằng hộp cơm nhà mình cứ như vậy mà hi sinh, không ngờ cậu nhóc này còn biết lo chuyện nhà hơn cả mình.
“Chị, cho chị nè.” Sở Sở vui vẻ đưa hộp cơm cho Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man nhận lấy hộp cơm kiểm tra một chút.
Đừng thấy thời đại này vẻ ngoài của hộp cơm không được đẹp mắt đa dạng như hộp cơm ở đời sau nhưng nguyên liệu chế tạo rất tốt. Sau khi kiểm tra, bên ngoài hộp cơm gần như không hề hư hỏng chút nào, ngay cả nắp hộp cũng vẫn đóng chặt.
Như vậy cũng đã nói lên bánh bao bên trong không bị rơi ra ngoài.
Tần Thanh Man thở phào một hơi, thuận tay đặt hộp cơm lên trên bàn.
Đi từ nông trường Hồng Kỳ lên thị trấn gần hơn đi từ trấn Hồng Kỳ, nhưng để đi đến nơi cũng phải tốn không ít thời gian, có lẽ bọn họ phải chờ khá lâu mới đợi được công an đến. May mà bánh bao vẫn còn, đây chính là cơm trưa của bọn họ.
Mượn nhiệt độ từ lò lửa hâm nóng lại một chút, lát nữa là có thể ăn.
“Đồng chí Tần, chúng ta có phải thẩm vấn hai người này luôn không?” Chu Bang Quốc ngồi bên cạnh Tần Thanh Man, đầu tiên ông ấy nhìn hai chị em trao đổi với nhau một hồi, sau đó mới nhìn mấy người Kim Viễn Triều bị ném xuống đất cách đó không xa.
Chu Bang Quốc vừa nói dứt lời, tiếng bàn luận xôn xao trong nhà ăn hoàn toàn biến mất.
Tất cả mọi người đều nhìn Tần Thanh Man.
Đầu tiên Tần Thanh Man dựa vào sức của một mình mình chế ngự được Ngô Viễn Minh, sau đó lại vạch trần chuyện Kim Viễn Triều cùng Toán Ái Quốc là công an giả nên mọi người đều vô cùng tín phục cô, cũng luôn luôn chú ý tới nhất cử nhất động của Tần Thanh Man.
Ngay cả một nhà Vạn Minh Tích trong đám người cũng nhìn Tần Thanh Man.
Lúc này người nhà họ Vạn đang rất do dự.
Bọn họ không biết nên đến nhận thân với Tần Thanh Man hay là tiếp tục giả bộ như không biết, bất kể là có quen hay không thì mỗi cái đều có cái lợi cái hại riêng.
Rất rõ ràng Ngô Viễn Minh sắp rớt đài rồi, trước đó ở nông trường nhà bọn họ dựa vào Ngô Viễn Minh, sau này không có Ngô Viễn Minh, cả nhà họ đừng nói là thuận buồm xuôi gió trong nông trường này mà thậm chí còn có thể bị liên quan đến ấy chứ. Trong trường hợp này, rõ ràng nên đi ôm cái đùi khác.
Nhưng ôm đùi ai?
Khi đắc thế, bọn họ không ít lần cáo mượn oai hùm bắt nạt người ta, bây giờ hổ ngã, chắc chắn bọn họ sẽ bị mọi người lật tường đẩy ngược lại.
Mấu chốt là dù có đi ôm đùi thì không phải ai cũng sẵn lòng cho bọn họ ôm đùi.