Người nhà họ Vạn vô cùng buồn khổ.
Nhìn phó quản lý nông trường Chu Bang Quốc ngồi cùng một chỗ đĩnh đạc nói chuyện với Tần Thanh Man, người nhà họ Vạn thật sự vô cùng do dự.
Nhìn quần áo trên người Tần Thanh Man, rất rõ ràng cô không phải là đùi của bọn họ.
Ngay cả khi Tần Thanh Man có thể ngồi cùng với phó quản lý nông trường Chu cũng vô dụng. Trong nông trường có người nào không biết phó quản lý nông trường Chu là người có vấn đề bị điều chuyển từ trong tỉnh xuống, chỉ cần là người có chút mắt nhìn thì sẽ nhanh chóng tránh xa. Vậy nên chỉ dựa vào việc Tần Thanh Man được phó quản lý Chu thưởng thức không đủ để người nhà họ họ Vạn đưa ra quyết định.
“Tôi nói này, hay là chúng ta cứ xem tình hình thế nào đã, chờ chút nữa, có lẽ…”
Hứa Liên Hoa vẫn còn hy vọng không chịu từ bỏ với báo ứng của Ngô Viễn Minh.
Ngô Viễn Minh là quản lý nông trường, bao nhiêu con người trong nông trường Hồng Kỳ đều do ông ta quản lý, một quản lý nông trường chức lớn như vậy không thể nói đổi là đổi được, cũng không thể thực sự gặp chuyện không may.
“Tôi nói đàn bà như mấy người đúng là tóc dài nào ngắn mà, Ngô Viễn Minh có liên quan đến chuyện giả công an, coi như ông ta xong đời rồi. Mà không chỉ ông ta xong đời thôi đâu, cả nhà bọn họ cũng toi theo rồi.” Vạn Minh Tích hung hăng trợn mắt nhìn vợ mình rồi mới lén lút nhỏ giọng chỉ ra mấu chốt của vấn đề.
Nói xong còn bổ sung thêm một câu: “Thằng nhóc Ngô Vệ Dân kia không phải ngày một ngày hai làm mấy việc không phải con người, thằng nhóc kia chết rồi thì chết thôi. Nhưng nhà họ Ngô bọn họ vẫn còn người, những người kia không ít lần lợi dùng Ngô Viễn Minh chiếm lợi, Ngô Viễn Minh rơi đài, người nhà ông ta chắc chắn cũng chạy không thoát. Hai tên công an giả kia nói không chừng thật sự là đặc vụ của địch đấy.”
“Thật hả!”
Hứa Liên Hoa trợn tròn mắt, giọng nói cũng cao hơn một phần.
Nếu không phải xung quanh vẫn còn có người đang xì xào bàn tán thì bà ta hô lên như vậy đã sớm khiến cho người bên cạnh chú ý tới rồi.
Vạn Minh Tích với Vạn Lương cũng bị Hứa Liên Hoa dọa cho sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Hận không thể duỗi tay bịt kín miệng Hứa Liên Hoa lại.
Hứa Liên Hoa biết mình thiếu chút nữa thì gây chuyện, vội vàng duỗi tay khẽ vỗ vào miệng mình, ngậm chặt miệng lại không dám nói xen vào nữa.
Vạn Minh Tích với Vạn Lương thấy Hứa Liên Hoa vẫn còn biết nặng nhẹ, sắc mặt mới buông lỏng xuống một chút. Vạn Lương suy nghĩ, nói: “Bây giờ việc cấp bách chính là nhanh chóng tìm được chỗ dựa mới, còn những chuyện khác thì có thể tính sau cũng được.”
Anh ta có thể leo lên làm thư ký bên cạnh Ngô Viễn Minh thì cũng là người có tâm tư linh hoạt.
Vạn Lương là người đầu tiên nhìn rõ được tình thế, cũng lập tức vứt bỏ Ngô Viễn Minh.
“Chủ tịch công đoàn Lưu Hoà Xương cũng có chút tài, trước đây thực lực cũng coi như là tương đương với Ngô Viễn Minh.” Vạn Lương nói ra sự lựa chọn của mình.
Sắc mặt Vạn Minh Tích cùng Hứa Liên Hoa lập tức trở nên khó coi.
“Không thể đổi người khác hả?” Vạn Minh Tích hỏi Vạn Lương.
“Những người khác sao có thể tiếp nhận chúng ta quy hàng vào lúc này được. Những người kia nếu không phải là xương cốt cứng, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, chẳng thèm ngó ngàng gì tới chúng ta thì chính là không có thủ đoạn, nặng lực không bằng Lưu Hòa Xương.” Vạn Lương cũng có cái anh ta phải kiêng dè.
Sắc mặt của Vạn Minh Tích với Hứa Liên Hoa vẫn khó coi.
“Lưu Hòa Xương đã ngấp nghé tới chỗ béo bở của nhà ăn lâu rồi, đầu hàng anh ta thì công việc của cha với mẹ con chắc chắn sẽ bị đổi.” Vạn Minh Tích không nói thẳng ra nhưng ông ta biết rõ chắc chắn Lưu Hòa Xương không thể để bọn họ tiếp tục kiếm lợi trong phòng ăn.
Vạn Lương nhìn thoáng qua Vạn Minh Tích cũng chẳng có mắt nhìn hơn Hứa Liên Hoa là bao, nói rõ: “Không dựa vào Lưu Hòa Xương thì bây giờ hai người có thể bảo trụ được không?”
Không thể!
Vạn Minh Tích với Hứa Liên Hoa đều trầm mặc.
Lúc này Vạn Lương mới nhỏ giọng nói một câu: “Chỉ cần địa vị của con không thay đổi, chỉ cần con vẫn còn thực quyền thì không phải sớm muộn gì cha mẹ cũng có thể thuận buồm xuôi gió hay sao.” Bỏ xe giữ tướng mới là cách làm của người thông minh.
Một câu làm người trong mộng bừng tỉnh, Vạn Minh Tích và Hứa Liên Hoa nhanh chóng hiểu ra được dụng ý của con trai.
Lập tức đồng ý buông bỏ vật trong tay mình.
Ngay khi người nhà họ Vạn thương lượng xong vận mệnh sau này của gia đình nhà mình, vừa đúng lúc Chu Bang Quốc hỏi Tần Thanh Man có muốn thẩm vấn mấy người Kim Viễn Triều không, ánh mặt mọi người đều tập trung vào họ.
Ánh mắt của những thanh niên trí thức nóng rực như lửa.
Bọn họ còn bị hai cha con nhà họ Ngô áp chế kinh khủng hơn cả công nhân bản địa, tội lỗi nhiều đến mức chặt hết tre làm sách cũng không thể ghi chép hết. Bọn họ vô cùng muốn có một cơ hội lên tiếng.