Triệu Thiên Thành không quan tâm vẻ mặt của những người nhà họ Ngô trông như thế nào, lại nói tiếp: "Công an giả là do Ngô Viễn Minh báo án mà chạy tới đây, hai người này vừa tới nơi cũng không tra hỏi rõ ràng vụ việc mà đã muốn bắt đồng chí Tần Thanh Man đi. Đồng chí Tần Thanh Man phát giác ra điều bất thường, sau đó căn cứ theo bằng chứng thực tế chứng minh hai người kia là công an giả."
"Im miệng, cậu im miệng."
Ngô Vinh hung hăng gõ cái gậy chống trong tay, ông ta không muốn nghe Triệu Thiên Thành trình bày cái gì về quá trình diễn ra cả: "Tôi chỉ biết là nếu không có cái người phụ nữ họ Tần này, cháu trai tôi sẽ không phải chết, cái người họ Tần này nhất định phải bồi táng cho cháu trai tôi."
Ngô Vinh nói xong lời này tiếp tục đi về hướng Tần Thanh Man, ánh mắt nhìn về phía Tần Thanh Man cũng mang theo sát khí.
Triệu Thiên Thành bị Ngô Vinh quát, vẻ mặt hơi khó coi, rồi lại nói tiếp: "Công an giả sau khi bị vạch trần thân phận, chó cùng rứt giậu móc súng ra nhắm bắn ngay về Tần Thanh Man, là do Ngô Vệ Dân tự mình hoảng hốt chạy lung tung thành ra chắn trước người đồng chí Tần Thanh Man, sau đó bị bắn chết."
Trước đó anh ta không ở trung tâm lúc sự việc hỗn loạn, cho nên trông thấy rõ ràng nhất.
Lúc này đứng ở trước mặt mọi người đem đầu đuôi sự việc đều nói ra hết.
Triệu Thiên Thành nói xong những lời này trong lòng ngược lại thở phào một hơi, anh ta cũng không biết tại sao mình lại muốn giúp Tần Thanh Man, nhưng vừa nãy dưới cái bầu không khí kia anh ta thực sự muốn nói ra chân tướng vụ việc.
Nói xong, anh ta lui về sau mấy bước đứng cùng Chu Kinh Quốc.
Chu Kinh Quốc: Ông ta hoàn toàn nhìn không thấu con trai của mình rồi, nhưng nhìn thoáng qua túi đựng thi thể ở cách đó không xa một chút, trong lòng lại có suy nghĩ. Có lẽ con trai mình là bị cái chết của Ngô Vệ Dân kích thích nên mới dẫn tới sự thay đổi, thay đổi như vậy cũng không tính là chuyện gì xấu.
Cái chết của Ngô Vệ Dân kích thích Triệu Thiên Thành, cũng gõ lên một hồi chuông cảnh báo cho Chu Kinh Quốc.
Con trai nhà ông ta cần phải được quản lý nhiều hơn, nếu không có lẽ cũng sẽ đi vào vết xe đổ của Ngô Vệ Dân.
Suy nghĩ của Chu Kinh Quốc bắt đầu trở nên sâu xa.
Triệu Thiên Thành đã không hề cố kỵ mà nói ra toàn bộ chân tướng sự việc, Vương Cát và Chu Thao đã sớm lựa chọn đi theo anh ta cũng lần lượt đứng ra làm chứng cho Tần Thanh Man thêm lần nữa.
Hai người bọn họ lúc đó đứng cùng một chỗ với Triệu Thiên Thành, cho nên cũng thấy rõ ràng nhất.
Ngô Vinh cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ông ta không cần chân tướng vụ việc cái gì cả, ông ta chỉ biết nguyên do của tất cả tai họa này chính là Tần Thanh Man.
Tần Thanh Man chính là kẻ đầu sỏ hại cả nhà họ Ngô của ông ta.
"Tôi chỉ biết sự việc là do cái người phụ nữ họ Tần này mà ra, tôi muốn khiến cô ta đền mạng cho cháu trai tôi. Giết người thì phải đền mạng, từ xưa đến nay đều là chuyện kinh thiên địa nghĩa, còn về việc công an giả với súng ống gì đó, tôi không cần biết. Tôi chỉ muốn tìm cái người đầu sỏ họ Tần này, tôi chỉ muốn cái kẻ đầu sỏ này đền mạng cho cháu trai tôi."
Ngô Vinh cố chấp đi về phía Tần Thanh Man, đồng thời cũng nhắc nhở những người họ Ngô ở phía sau lưng.
Đều là người họ Ngô, Ngô Viễn Minh đã ngã ngựa rồi, những người này dựa vào Ngô Viễn Minh để kiếm chỗ tốt, nếu không bảo vệ nổi Ngô Viễn Minh vậy thì mọi người sẽ phải chôn cùng thôi.
Người nhà họ Ngô đương nhiên biết sau khi Ngô Viễn Minh rớt đài thì bọn họ sẽ có kết quả như thế nào, nếu không lúc này cũng sẽ không đi theo Ngô Vinh xông tới để gây chuyện. Dù gì cũng đã đều xông ra rồi, cũng đã lộ mặt trước mặt công an rồi, cho nên dứt khoát là liều một phen, người chết là người nhà họ Ngô của bọn họ, gây chuyện thì đã làm sao.
Dù sao thì pháp luật cũng không xử lý được đám đông, mọi người không biết pháp luật cũng không hiểu pháp luật.
Người nhà họ Ngô tự xây dựng chỗ dựa tâm lý cho bản thân mình xong, lập tức vác vũ khí lên, kiên định không đổi đi về phía Tần Thanh Man.
Bước đi dưới chân mặc dù chậm, nhưng đúng là đang tiến về phía trước.
Thậm chí biểu cảm trên mặt tất cả người nhà họ Ngô cũng trở nên hung ác.
"Đứng lại, tất cả mau đứng lại cho tôi, tôi cảnh cáo các người thêm một lần nữa, các người là đang cản trở công an thi hành pháp luật, là phạm tội, đã phạm tội là phải chịu sự xử lý của pháp luật." Trịnh Tuyết Tùng tiến lên phía trước một bước, chặn trước mặt đám người nhà họ Ngô, ngón tay chậm rãi bóp cò súng trong tay.
"Đoàng!"
Tiếng súng cảnh cáo một lần nữa vang lên.
Đây chính là lần cảnh cáo thứ hai, đến lần thứ ba là có thể bắn kẻ cầm đầu gây chuyện.
Nhưng sự việc khó giải quyết ở chỗ người nhà họ Ngô là bởi vì sau khi trong nhà có người chết mà đau buồn đến gây chuyện, cái người cầm đầu Ngô Vinh này lại còn là một người già sắp 70 tuổi nữa.
Trong trường hợp chưa xác định được tội danh cho đối phương, Trịnh Tuyết Tùng thật đúng là không có cách nào ra tay được đối với một người già như thế này.