"Công an không dám nổ súng giết người đâu, chúng ta lại không vi phạm pháp luật, chúng ta không có tội, chúng ta chỉ muốn có một cái công bằng mà thôi, cái chúng ta muốn chính là công bằng." Ngô Vinh không hề sợ hãi Trịnh Tuyết Tùng một chút nào, là người đầu tiên chống gậy xông về phía Tần Thanh Man, cây gậy chống trong tay cũng giơ lên thật cao, ông ta phải đánh chết Tần Thanh Man.
"Dừng tay, dừng tay, nếu còn không dừng tay tôi sẽ thực sự nổ súng, các người cản trở công an thi hành pháp luật, tôi có quyền xử bắn các người." Tay cầm súng của Trịnh Tuyết Tùng rất vững, nhưng trái tim lại đang không ngừng run rẩy.
Mấy vị công an khác dưới cái giá lạnh như này mà đầu cũng không ngừng toát ra mồ hôi.
Tình huống trước mắt khiến bọn họ không biết xử lý như thế nào.
"Đây là bắt nạt đồn Kháo Sơn bọn tôi không có ai sao? Chó má thật, không phải chỉ là kéo bè kéo lũ đánh nhau thôi sao, con mẹ nó chứ ai thèm sợ các người." Trịnh Mỹ Cầm vốn là ở trong thùng xe của máy kéo cách đó không xa, xem đoàn người Trịnh Tuyết Tùng giải quyết vụ án, nhưng càng xem trong bụng lại tràn đầy lửa giận.
Đám người nhà họ Ngô này cứ như kiểu nghe không hiểu tiếng người vậy, mặc kệ công an có giải thích như thế nào, cũng mặc kệ nhân chứng đứng ra làm chứng Tần Thanh Man không hề liên quan gì tới cái chết của Ngô Vệ Dân ra làm sao, đám người nhà họ Ngô này vẫn cứ cắn chặt lấy Tần Thanh Man.
Cả một đám người già đầu rồi đi bắt nạt một cô bé yếu đuối, khiến Trịnh Mỹ Cầm tức giận không chịu được.
Trông thấy mấy người công an Trịnh Tuyết Tùng đều không trấn áp được đám người Ngô Vinh, Trịnh Mỹ Cầm vén chăn lên, vừa mắng to vừa nhảy xuống xe.
Cô ấy có vóc dáng cao lớn, từ trước đến giờ chưa từng biết sợ đánh nhau là gì.
Tùy tiện nhặt ở ven đường một cây gậy rắn chắc, Trịnh Mỹ Cầm xông về phía đám người nhà họ Ngô, Bao Thắng Lợi cũng theo sát phía sau.
Còn về phần hai nam đồng chí đi theo Bao Thắng Lợi lên huyện báo án, bọn họ sững sờ ở trong xe không biết nên làm sao bây giờ.
"Việc này không liên quan gì tới các cậu cả, các cậu không cần phải xen vào đâu." Thím Quế Anh cũng không trách hai người này không ra giúp đỡ, mà rất hiểu sự lựa chọn của hai người.
Hai người lập tức đỏ mặt.
Trong đám người đứng trước cổng lớn của nông trường, đương nhiên có người của đồn Kháo Sơn.
Những người này mặc dù đều là người đồn Kháo Sơn, nhưng bọn họ đều bởi vì liên quan tới công việc trong nông trường cho nên cũng đã chuyển nhà đến khu ở dành cho người nhà của nông trường.
Mặc dù đã chuyển nhà, nhưng đời đời kiếp kiếp vẫn là người đồn Kháo Sơn, họ hàng thân thích cũng vẫn đang ở đồn Kháo Sơn.
Người trong cùng một đồn với nhau, xương đã gãy rồi vẫn còn gân nối lại [1].
[1]打断骨头连着筋: ẩn dụ cho một mối quan hệ tình thân gắn bó, dù có xảy ra mâu thuẫn thì vẫn không thể cắt đứt mối quan hệ.
Trông thấy Tần Thanh Man bị đám người nhà họ Ngô bắt nạt vu oan hãm hại, lại trông thấy một người phụ nữ đã gả ra khỏi đồn Kháo Sơn cũng mang theo chồng mình chạy tới giúp đỡ, những người đàn ông của đồn Kháo Sơn như bọn họ làm sao còn có thể ngồi yên được nữa, cả người nhiệt huyết lập tức trở nên kích động.
Từng người từng người cầm lấy những thứ ở gần có thể đánh nhau được rồi lao ra ngay.
"Họ Ngô kia, dám bắt nạt người đồn Kháo Sơn của chúng tôi, trước tiên phải hỏi xem cây gậy trong tay của ông đây có đồng ý hay không đã."
"Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao, ai sợ ai chứ!"
"Đánh chết mịa bọn hắn đi, ông đây đã nhìn không vừa mắt đám người họ Ngô này rồi, hết người này đến người khác ỷ vào cái thằng cha Ngô Viễn Minh kia mà ở nông trường làm ra những chuyện không ra gì. Con mẹ nó chứ đều là một đám chết tiệt, đánh, ai không dám đánh người đấy chính là cháu trai."
Trong đám người, chỉ cần là người của đồn Kháo Sơn thì đều xông tới.
Người của bọn họ tuy ít, đến một phần mười đám người nhà họ Ngô có thể cũng không tới, nhưng cho dù chỉ có mấy người như vậy cũng xông tới tạo ra được khí thế bất khuất.
Tần Thanh Man và Sở Sở trông thấy những người đồn Kháo Sơn này không hề có một chút quan hệ máu mủ nào với mình, thậm chí đến cả mặt cũng chưa được gặp qua mấy lần nhưng vẫn một mực bảo vệ bọn họ, bọn họ lập tức nở nụ cười, trong lòng cũng tràn đầy kích động.
Chỉ là đánh nhau thôi mà, đánh là được rồi.
Đối với việc người đồn Kháo Sơn ra mặt, đám người nhà họ Ngô vô cùng bất ngờ, cũng trở tay không kịp, vòng vây lập tức bị mấy người Trịnh Mỹ Cầm bọn họ xông tới tạo ra một lỗ hổng, sau đó nhóm người Trịnh Mỹ Cầm tụ hợp lại một chỗ với Tần Thanh Man.
Bảy, tám người đối chiến với hơn một trăm người nhưng khí thế cũng không hề kém hơn nửa phần.
Trông thấy một màn ngoài ý muốn này, nhóm người vây xem vừa cảm thấy khiếp sợ lại kính nể, thậm chí có một số người còn muốn gia nhập, cuối cùng được đồng bạn kéo lại.
Là một người không có chỗ dựa, tự giữ lấy mình vẫn là tốt hơn.
"Đánh cho tôi." Ngô Vinh bị Trịnh Tuyết Tùng ngăn cản, lại trông thấy có người dám giúp đỡ Tần Thanh Man, bi thương cùng lửa giận trong lòng đan xen lại một chỗ lập tức bùng nổ, trực tiếp ra lệnh.