Đối với tình đoàn kết của người dân cả đồn, Tần Thanh Man thật sự rất cảm động, thực ra trong nội bộ thôn dân của bọn họ cũng có những mâu thuẫn, cũng đã từng làm ầm ĩ với nhau, nhưng khi người trong đồn thực sự bị người ngoài bắt nạt, dưới sự lãnh đạo của bí thư thôn Trịnh An Quốc mọi người lại lập tức có thể đoàn kết lại ngay.
Loại tinh thần đoàn kết này đã trở thành văn hóa của cả đồn Kháo Sơn.
Tần Thanh Man còn nhớ rõ khi nhóm người của bí thư vẫn còn chưa tới, hai vợ chồng Trịnh Mỹ Cầm, còn có rất nhiều người dân đồn Kháo Sơn mà cô chưa từng gặp mặt đều chủ động đứng dậy, đều chủ động giúp cô ra mặt ngăn cản đám người nhà họ Ngô.
Đồn Kháo Sơn cũng không phải đồn chỉ có một dòng tộc, bên trong đồn có rất nhiều dòng tộc khác nhau, cho nên tinh thần đoàn kết của đồn cũng không phải là bởi vì văn hóa tông tộc. Mà là lòng đoàn kết, bởi vì có sự đoàn kết, cho nên người đồn Kháo Sơn khi ở bên ngoài mới không có ai dám tùy ý bắt nạt.
"Chú Lương, cảm ơn mọi người."
Tần Thanh Man thật lòng cảm nhận được những ấm áp đến từ đồn Kháo Sơn.
"Không cần cảm ơn, Thanh Man à, người dân đồn Kháo Sơn của chúng ta bất kể là ai khi ở bên ngoài bị bắt nạt chúng ta đều sẽ ra mặt." Chồng của thím Vân tên là Trịnh Lương, dựa theo bối phận trong thôn Tần Thanh Man phải gọi người ta một tiếng "chú".
"Mọi người thật tốt."
Tần Thanh Man cười nhìn Trịnh Lương, Sở Sở trên lưng cô cũng kéo khoé miệng nở nụ cười.
Trịnh Lương lúc này mới thấy rõ vết thương trên mặt của Sở Sở, hung dữ hỏi: "Ai làm bị thương?"
Trẻ con đồn mình ở trong đồn náo loạn như thế nào đều được, nhưng người ngoài dám đánh đứa bé nhỏ như vậy của đồn bọn họ, Trịnh Lương này là người đầu tiên không đồng ý.
"Người đánh đã nhận lấy báo ứng rồi."
Đang ở trước mặt công an cho nên Tần Thanh Man cũng không tiện tiếp tục nghị luận về người đã chết, chỉ có thể ám chỉ một câu như vậy.
Trịnh Lương vừa nghe xong hiểu ngay, nhìn thoáng qua túi đựng xác ở dưới chân, "hừ" một tiếng rồi đi tới đỡ thím Quế Anh.
Thím Quế Anh là một người phụ nữ, lúc trước bị Ngô Vệ Dân đẩy ngã, mặc dù vết thương không nghiêm trọng, nhưng thân hình của thím ấy không cao lớn, đánh không thắng được đàn ông, cho nên vừa nãy cũng không ra mặt, lúc này nhìn thấy người dân trong đồn tới, đã leo xuống khỏi thùng xe.
Tình thế của cả "trận chiến" nghiêng hết về một bên.
Người nhà họ Ngô chưa đánh đã bại, toàn quân bị diệt, Trịnh An Quốc đứng trước mặt Ngô Vinh đánh giá ông ta từ trên xuống dưới.
Trịnh An Quốc không phải chỉ là bí thư của đồn Kháo Sơn, ông ấy còn là phó bí thư Đảng ủy của công xã, uy tín tại thị trấn Hồng Kỳ cao vô cùng, dưới niên đại đặc thù như thế này đối với loại chuyện xử lý đánh nhau ẩu đả như vậy ông ấy có thẩm quyền thi hành pháp luật.
Khi đối diện với Trịnh An Quốc, Ngô Vinh vừa khiếp sợ vừa đau lòng.
Ông ta biết đời này của mình đã không còn cách nào để báo thù cho cháu trai nữa rồi, sau ngày hôm nay, không chỉ có con trai ông ta rớt đài, mà toàn bộ nhà họ Ngô bọn họ đều sẽ không còn những ngày tháng sống dễ chịu nữa.
"Làm tổn hại đến vấn đề tổ chức kỷ luật, tổ chức người cản trở công an giải quyết vụ án, còn tụ tập đám đông gây sự, mưu toan sử dụng tư hình gây hại đến tính mạng người khác. Ông cũng đã sống đến nhiều tuổi như vậy rồi, đến tính tổ chức kỷ luật làm sao cũng không có một chút nào vậy, thật sự là sống uổng phí mà." Trịnh An Quốc không hề khách sáo mà nói Ngô Vinh.
"Cháu nội tôi chết rồi, đã chết rồi!" Tinh thần trong mắt Ngô Vinh lập tức tan rã.
"Ngô Vệ Dân hả?" Trịnh An Quốc biết người chết là ai, nói xong lại bổ sung thêm một câu: " Đáng đời, với những chuyện ác mà tên nhóc kia đã làm, hôm nay không chết, sớm muộn gì cũng sẽ bị công an bắn chết."
"Ông…" Ngô Vinh vốn đã thương tâm gần chết, kết quả lại bị Trịnh An Quốc xát thêm muối vào vết thương, ông ta lập tức bị tức giận công tâm, trực tiếp ngất xỉu luôn.
May mắn hai thôn dân của đồn Kháo Sơn ở bên cạnh, hai người này đỡ lấy, nếu không Ngô Vinh cứ như vậy mà ngã thẳng xuống đất nhất định sẽ ngã đến nguy hiểm tới tính mạng, nói không chừng cuối cùng còn ăn vạ đến trên người Trịnh An Quốc.
"Khụ!"
Đại đội trưởng công an Trịnh Tuyết Tùng đứng ở bên cạnh không chỉ thấy được sự hung hãn của người dân đồn Kháo Sơn, cũng nghe thấy rõ ràng cuộc nói chuyện giữa Trịnh An Quốc và Ngô Vinh, trông thấy Ngô Vinh ngất xỉu, anh không thể không ho lên một tiếng để biểu hiện sự tồn tại của mình.
"Đồng chí Trịnh An Quốc, vị này là đồng chí Trịnh Tuyết Tùng của đồn công an huyện, là người được đặc biệt phái tới từ trong huyện đến để xử lý vụ án Ngô Vệ Dân bị công an giả bắn chết." Tần Thanh Man ở bên cạnh nghe thấy tiếng ho khan của Trịnh Tuyết Tùng, lập tức dẫn người tới giới thiệu cho Trịnh An Quốc.